Nguyễn Đình Cống là một
tên giả danh dân chủ, nhân quyền, ngoa ngôn lộng ngữ tự nhận là “vì lợi ích nhân dân”, là “lo toan
cho vận mệnh đất nước”…, nhưng lại gián tiếp “cõng rắn cắn gà nhà”,
rước beo dẫn hùm, phá hoại có mục đích chứ không hề dại dột, dốt nát. Các “nhà
dân chủ, nhà dân quyền” dỏm đột lốt “phật” không ngô nghê, ngốc nghếch, thiếu
hiểu biết, ngược lại chúng đã được nhồi sọ, được trả công, được trả tiền cho
những bài viết, cho những trò “lố” mà chúng vắt óc để nhào nặn, cố tình xuyên
tạc nhằm mục đích “ăn vạ, chửi thuê, khóc mướn” cho những nhân vật “dân oan” mà
chúng tạo dựng lên, cho những “quan thầy” chuyên lót dép lê ngồi vỉa hè hóng
chuyện chính trị.
Những người có hiểu
biết, những người yêu nước chân chính ai mà không hiểu tại sao ở Việt Nam không
tồn tại đa nguyên, đa đảng mà vẫn chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam cầm quyền; tại
sao không chỉ dừng lại ở độc lập dân tộc, mà còn phải đi lên chủ nghĩa xã hội.
Nhân bàn về vấn đề này, mỗ tôi xin được dùng kiến thức ít ỏi của mình chỉ cho
các “nhà dân chủ, nhà dân quyền” dỏm biết đường mà im miệng, biết thân biết
phận thôi cái trò lót dép lê hóng chuyện chính trị.
Thứ nhất, hiện nay tại sao Việt Nam chỉ có một đảng lãnh đạo?
Điều đó có thực sự dân chủ không? Tại sao không thực hiện đa đảng? Bởi vì: Nhìn
lại lịch sử phát triển nhân loại, không hẳn cứ nhiều đảng thì nhiều dân chủ, ít
đảng ít dân chủ, mà một đảng thì không dân chủ… Lịch sử nhân loại cũng cho thấy,
mỗi quốc gia có hoàn cảnh và điều kiện phát triển riêng, có nước có vua, nhưng
có nước không có vua, có nước có thủ tướng, có cả tổng thống (như Hàn Quốc,
Đức), nhưng cũng có nước không có thủ tướng… Chúng ta không chỉ dựa vào đó mà
đánh giá một cách phiến diện, quy chụp, mà cần nhìn vào xã hội có thực sự phát
triển, nhân dân có thực sự ấm no hạnh phúc, tình hình chính trị có được thực sự
ổn định.
Đảng Cộng sản Việt Nam
lãnh đạo cách mạng Việt Nam là sự lựa chọn của lịch sử, sự tin tưởng, giao phó
của Nhân dân, và chính Đảng Cộng sản Việt Nam đã lãnh đạo cách mạng Việt Nam đi
từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Thực tế đã chứng minh, thành quả của hơn 30
năm đổi mới đã khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng. Chỉ cần điểm qua vài nét
để minh chứng cho điều này: Đảng khởi xướng và lãnh đạo công cuộc đổi mới, đưa
nước ra khỏi khủng hoảng kinh tế và tình trạng kém phát triển, trở thành nước
đang phát triển có thu nhập trung bình, đang đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại
hóa và hội nhập quốc tế; chính trị – xã hội ổn định, quốc phòng, an ninh được
tăng cường, văn hóa – xã hội có bước tiến mới và đặc biệt là bộ mặt đất nước và
đời sống của nhân dân có nhiều thay đổi. Từ nông thôn đến thành thị, từ miền
xuôi đến miền ngược, bộ mặt xóm làng được đổi mới rõ rệt. Bạn bè quốc tế đều
thừa nhận, xã hội Việt Nam đang ngày càng phát triển, nhân dân Việt Nam ngày
càng có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, tình hình chính trị ổn định, đất nước luôn
bình an để phát triển. Đảng Cộng sản Việt Nam luôn lấy hòa bình ổn định làm tiền
để, đổi mới làm động lực để đưa đất nước ngày một phát triển, ngày một đi lên
theo phương châm phát triển nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa.
Thứ hai, chúng ta đi lên chủ nghĩa xã hội như Chủ tịch Hồ Chí
Minh đã khẳng định: Chỉ có chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản mới giải phóng
được các dân tộc bị áp bức và những người lao động trên thế giới khỏi ách nô
lệ. Các “nhà dân chủ, nhà dân quyền” dỏm hãy khoan bào chữa và xuyên tạc khi
Đông Âu và Liên Xô sụp đổ thì chúng ta đi lên chủ nghĩa xã hội là sai lầm, mà
hãy nhìn lại lịch sử để thấy rằng, sau hơn 70 năm tồn tại, nếu so với đời người
thì quả là dài, nhưng 70 năm đối với một chế độ xã hội thì cũng rất ngắn và so
với lịch sử nhân loại thì cũng chỉ là một khoảnh khắc, do đó nếu không bình
tĩnh suy xét thì sẽ dao động, hốt hoảng, mất hết niềm tin mà dẫn đến lầm đường
lạc lối. Nếu nhìn lại quá trình hình thành và phát triển chế độ xã hội chủ
nghĩa so với chế độ tư bản chủ nghĩa, sẽ thấy rằng: từ cuộc cách mạng tư sản
đầu tiên ở Hà Lan (giữa thế kỷ XVI) đến cách mạng tư sản Anh (giữa thế kỷ XVII)
rồi cách mạng tư sản Pháp (năm 1789), mỗi cuộc cách mạng tư sản diễn ra ở một
thế kỷ đều cách nhau trên dưới 100 năm, và chủ nghĩa tư bản đã phải mất hơn 300
năm mới thiết lập và tồn tại như một chế độ xã hội. Còn đối với cách mạng vô
sản, từ Công xã Paris (năm 1871) đến Cách mạng tháng Mười (năm 1917) cách nhau
chỉ gần 50 năm, và từ Cách mạng tháng Mười đến khi hệ thống các nước dân chủ
nhân dân và xã hội chủ nghĩa hình thành, vào thập kỷ 40, thì lại chưa đến 40
năm.
Sự sụp đổ chế độ xã hội
chủ nghĩa ở Đông Âu và Liên Xô có cả nguyên nhân chủ quan và nguyên nhân khách
quan. Tuy chủ nghĩa xã hội hiện thực ở Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, nhưng không
đồng nghĩa là chủ nghĩa Mác – Lênin và chủ nghĩa xã hội bị sụp đổ, không đồng
nghĩa là lỗi thời, đã diệt vong. Cuộc đấu tranh vì hòa bình, độc lập dân tộc,
dân chủ, phát triển và tiến bộ xã hội dù gặp nhiều khó khăn, thách thức, nhưng
sẽ có những bước tiến mới. Theo quy luật tiến hóa của lịch sử, loài người nhất
định sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội, như Chủ tịch Hồ Chí Minh nói: Chủ nghĩa xã
hội là làm sao cho nhân dân đủ ăn, đủ mặc, ngày càng sung sướng, ai nấy được đi
học, ốm đau có thuốc, già không lao động được thì nghỉ, những phong tục tập
quán không tốt dần dần được xoá bỏ…
Tóm lại, xã hội ngày
càng tiến bộ, vật chất ngày càng tăng, tinh thần ngày càng tốt, đó là chủ nghĩa
xã hội. Việt Nam ta có câu “Biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà
nghe”. Các “nhà dân chủ, nhà nhân quyền” dỏm hãy đọc lại và hiểu cho thấu câu
thành ngữ đó, chớ đừng “ăn ốc nói mò” mà khua môi múa mép, “nói dơi nói
chuột”./.
Hiện nay có rất nhiều thông tin xấu độc tràn lan trên các trang MXH, người đọc nên chọn những trang chính thống
Trả lờiXóa