Hôm
nay trong lúc đi đón lớp tôi được nghe bài hát, “Người Thầy” mà đài phát thanh
phường Ngọc Thụy phát lúc giữa trưa –
bài hát mà đã từ lâu lắm rồi tôi chưa có dịp nghe lại: “Người thầy vẫn lặng lẽ
đi vế sớm trưa, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy. Để em đến bến bờ ước
mơ, rồi năm tháng sông dài gió mưa, cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn
xưa…”. Từng lời trong bài hát đã trở nên rất quen thuộc đối với nhiều học
sinh–sinh viên của thế hệ 8X, 9X, vậy mà mỗi lần được nghe lòng tôi lại có cảm
giác nao nao khó tả. Nhắm mắt lại để thả hồn mình theo từng ca từ và giai điệu
của bài hát, dường như tôi thấy mình bỗng chốc xa rời guồng quay vội vã cuộc sống
hàng ngày, tôi cảm nhận được ý nghĩa của từng câu hát vang lên: “Dù năm
tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi. Thầy vẫn đứng bên sân trường
năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời…” Ôi, sao lời hát êm đềm mà tha thiết
đến thế, xúc động đến thế! Mỗi câu hát vang lên thật nhẹ nhàng nhưng sao tôi
nghe tiếng lòng thổn thức, những kỷ niệm về thầy cô dưới mái trường yêu dấu bất
chợt sống dậy trong tôi, khiến tôi có một cảm giác thật gần gũi và bình yên đến
lạ!
Tôi
đã có dịp lắng nghe không ít bài hát nói về người thầy, và tôi có cảm giác bài
nào cũng vậy, cũng mang một âm hưởng nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng không bao giờ
gây nhàm chán. Tôi bỗng liên tưởng đến những người thầy, người cô đã từng dạy
dỗ tôi, họ cũng đã xuất hiện trong cuộc đời những người học trò như chúng tôi
một cách nhẹ nhàng nhưng đã lắng đọng lại trong chúng tôi những bài học vô cùng
sâu sắc và không bao giờ mờ nhạt – đó chính là kiến thức mà thầy cô đã tận tụy
truyền đạt cho chúng tôi, và cả những bài học về đời, về người – để chúng tôi
có đủ vốn tri thức và vốn sống đối mặt với những thử thách khi vào đời và
tự tin bước đi trên con đường mà mình đã chọn.
Có
một lúc nào đó chúng ta bị cuốn đi với những tất bật của cuộc sống, của công
việc, và đôi khi chúng ta không có thời gian để trở về với kỷ niệm. Nhưng đừng
vì thế mà rảo bước đi vội vã, hãy cố dành cho mình một khoảng lặng trong tâm
hồn để ngoảnh đầu nhìn lại, chúng ta sẽ bắt gặp ánh mắt của người thầy luôn dõi
theo bước ta đi trên suốt quãng đường đời. Và chắc chắn thầy sẽ vui lắm nếu
chúng ta đáp lại ánh mắt quan tâm của thầy bằng một ánh mắt ghi ơn.
Tôi
bỗng nhớ đến một câu thơ, hay nói đúng hơn là một lời tâm niệm của một nhà thơ
vô danh nào đó:
“Thời
gian dẫu bạc mái đầu
Tâm
trò vẫn tạc đậm sâu ơn thầy!”
Tôi
tin rằng dẫu cuộc sống có bận rộn và hối hả, hay cho dù vật đổi sao dời đến đâu
đi nữa, thì trong tim những người học trò sẽ mãi mãi khắc ghi dấu ấn Người
Thầy! Lời kết của bài hát “Người Thầy” cũng chính là lời của hàng triệu triệu
con tim: “Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn
năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét