Thời gian qua, một số tổ chức và cá nhân
luôn tìm cách sử dụng vấn đề tôn giáo để chống phá Việt Nam về dân chủ, nhân
quyền. Luận điệu mà họ đưa ra là vu cáo Việt Nam đàn áp tôn giáo, vi phạm quyền
“tự do tôn giáo” của người dân; đòi tách tôn giáo khỏi sự quản lý của Nhà nước,
yêu cầu chính quyền không kiểm soát, kiểm duyệt các tôn giáo, cho phép tôn giáo
được tự do hoạt động.
Họ nêu ra các vấn đề rằng, “nhiều văn
bản pháp luật Việt Nam về tôn giáo, dân tộc không tương đồng với Công ước quốc
tế về quyền con người, trong đó có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo”. Thậm chí,
họ còn trắng trợn phê phán, xuyên tạc “Luật tín ngưỡng, tôn giáo của Việt Nam
là tạo ra cơ sở pháp lý để đàn áp, bóp nghẹt tôn giáo”; “là bước thụt lùi về tự
do tôn giáo”.
Đồng thời họ còn cho rằng, Việt Nam đề
ra chính sách pháp luật nhưng không thực hiện. Trong các Báo cáo về tự do tôn
giáo quốc tế hàng năm do Cục Dân chủ, nhân quyền và lao động, Bộ Ngoại giao Mỹ
công bố đều nêu nội dung: “Hiến pháp Việt Nam quy định quyền tự do tôn giáo,
tuy nhiên Chính phủ vẫn tiếp tục hạn chế các hoạt động có tổ chức của nhiều tôn
giáo”. Trong các báo cáo này còn nêu ra “các biện pháp hạn chế tự do tôn giáo”,
“các trường hợp lạm dụng tự do tôn giáo…, một số tín đồ tôn giáo tiếp tục bị
đàn áp hoặc sách nhiễu…”.
Các đối tượng còn tuyên truyền, chỉ
trích, vu cáo “chính quyền Việt Nam cấm đoán nhiều tổ chức, hệ phái tôn giáo
hoạt động” và “kiểm soát chặt chẽ” hoạt động của các tổ chức tôn giáo đã được
Chính phủ công nhận, “cấm mục sư Tin lành đi lại truyền đạo, cấm con em những
người theo đạo đến trường”, yêu cầu chính quyền “chấm dứt sự phủ quyết đối với
việc bổ nhiệm các giám mục Công giáo” (thực tế, Vatican đã thỏa thuận với Chính
phủ Việt Nam về việc bổ nhiệm giám mục ở Việt Nam phải được Nhà nước Việt Nam
chấp thuận).
Trong vấn đề đào tạo chức sắc tôn giáo,
các đối tượng vu cáo “chính quyền hạn chế một cách “độc đoán” về số lượng sinh
viên được phép đào tạo thành linh mục”.
Một số tổ chức, cá nhân trên các danh
nghĩa khác nhau đã gặp gỡ, tiếp xúc số chức sắc, tín đồ có tư tưởng cực đoan,
quá khích trong các tôn giáo như: Thích Không Tánh (Phật giáo), Nguyễn Văn Lý
(Công giáo), Nguyễn Hồng Quang (Tin lành), Hứa Phi (Cao Đài),... để hậu thuẫn,
kích động, hỗ trợ cho số này tiến hành hoạt động vi phạm pháp luật.
Khi những đối tượng này có hành vi vi
phạm pháp luật và bị xử lý (bắt, giam giữ, truy tố, tù giam), họ thường có phản
ứng quyết liệt để bênh vực, bảo vệ họ như: Phản đối, lên án ta đàn áp tôn giáo,
yêu cầu ta phải trả tự do cho những người mà họ gọi là “tù nhân tôn giáo”, “tù
nhân lương tâm”.
Quản lý Nhà nước về tôn giáo là yêu cầu
khách quan
Thực tế cho thấy, không thể có quyền tự
do tôn giáo tuyệt đối. Xét về bản chất, tôn giáo là một tổ chức tập hợp những
người tin theo một đối tượng tôn thờ, được sắp xếp theo cơ cấu nhất định. Mọi
tổ chức tồn tại, hoạt động trong xã hội đều phải chịu sự quản lý, giám sát của
Nhà nước, tuân thủ quy định của pháp luật. Do vậy, các tôn giáo phải chịu sự
quản lý của Nhà nước, phải chấp hành quy định của pháp luật. Việc ban hành các
văn bản pháp luật để tiến hành quản lý nhà nước đối với các tôn giáo là nhu cầu
tất yếu, khách quan của mọi quốc gia trên thế giới
Điều 18 Công ước quốc tế về các quyền
dân sự, chính trị quy định: “Quyền tự do bày tỏ tôn giáo hoặc tín ngưỡng chỉ có
thể bị giới hạn bởi pháp luật và khi sự giới hạn đó là cần thiết để bảo vệ an
ninh, trật tự công cộng, sức khỏe hoặc đạo đức xã hội hoặc để bảo vệ quyền và
tự do cơ bản của người khác”.
Tôn trọng tôn giáo, tín ngưỡng và bảo
đảm trên thực tế
Tại Việt Nam, quyền tự do tín ngưỡng tôn
giáo của người dân được đảm bảo. Đảng, Nhà nước đã ban hành nhiều chủ trương,
chính sách về tôn giáo, trong đó đều khẳng định “Tín ngưỡng, tôn giáo là nhu
cầu tinh thần của một bộ phận nhân dân”; “Đồng bào các tôn giáo là bộ phận của
khối đại đoàn kết toàn dân tộc”; “Tôn trọng và bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng,
theo hoặc không theo một tôn giáo nào, quyền sinh hoạt tôn giáo bình thường
theo đúng pháp luật. Các tôn giáo hoạt động trong khuôn khổ pháp luật, bình
đẳng trước pháp luật”...
Thể chế hóa các quan điểm của Đảng, Nhà
nước đã ban hành nhiều văn bản pháp luật về tín ngưỡng, tôn giáo như Hiến pháp
năm 2013, Luật Tín ngưỡng tôn giáo năm 2016, Nghị định số 162/NĐ-CP ngày
31/12/2017 về biện pháp thi hành Luật tín ngưỡng tôn giáo... Trong các văn bản
pháp luật này đều khẳng định Nhà nước tôn trọng và bảo vệ quyền tự do tín
ngưỡng, tôn giáo của công dân.
Điều 24, Hiến pháp năm 2013 quy định:
“Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn
giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật”.
Điều 3, Luật Tín ngưỡng, tôn giáo năm
2016 quy định: “Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo
của mọi người; bảo đảm để các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật”.
Thực tiễn tại Việt Nam cho thấy, các tôn
giáo ở Việt Nam ngày càng đa dạng, được Đảng, Nhà nước bảo đảm hoạt động trong
khuôn khổ pháp luật.
Cùng với sự mở cửa, phát triển của đất
nước, tôn giáo ở Việt Nam có sự phục hồi, phát triển mạnh mẽ, đa dạng hơn. Năm
1990, Việt Nam có 6 tôn giáo, 3 tổ chức tôn giáo được Nhà nước công nhận, cùng
với một số loại hình tín ngưỡng dân gian gắn với các dân tộc.
Lợi dụng tôn giáo để chống phá Việt Nam
về dân chủ, nhân quyền là hoạt động xuyên suốt của những tổ chức, cá nhân và
quốc gia thiếu thiện chí với Việt Nam. Trong khi thực tiễn là Việt Nam luôn tôn
trọng quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo của người dân; nỗ lực bảo đảm cho các tôn
giáo được hoạt động bình thường trong khuôn khổ pháp luật.
Thực tiễn tại Việt Nam cho thấy, các tôn giáo ở Việt Nam ngày càng đa dạng, được Đảng, Nhà nước bảo đảm hoạt động trong khuôn khổ pháp luật.
Trả lờiXóa