Mẹ
yêu thương anh em chúng tôi trong cái nghèo khó về vật chất
nhưng ân tình và công lao trời biển của mẹ thì không có một thứ vật chất nào có
thể sánh bằng. Trong khó khăn gian khó, hình ảnh mẹ tôi càng tỏa sáng thật phi thường và vĩ đại biết bao. Bởi không phải người phụ nữ nào ở vào hoàn cảnh ấy
cũng có thể kiên cường đến thế. Nhân "Ngày của mẹ"
như một sự biết ơn sâu sắc nhất, một nỗi thấu hiểu đến tận cùng những đắng cay
mà mẹ đã trải qua, động viên, khích lệ mẹ với tình yêu chưa
một lần được cất thành lời.
Hình
ảnh đẹp dịu dàng của mẹ tôi hiện lên trong nỗi khắc khổ của người phụ nữ quá nửa
đời người vẫn chưa được một ngày ngơi nghĩ vẫn lo toan cho cuộc sống hàng ngày.
Mẹ vẫn làm việc vất vả, lo lắng
cho anh em
chúng tôi với bao khó khăn nhọc nhằn hiện trên những vết
nhăn trên trán của mẹ. Dù
trong những ngày quan trọng như mồng 8/3 hay ngày 20/10, tôi có mua hoa, mua quà tặng thì mẹ cũng sẽ cười rồi bảo: “Cha bố
anh, tiền đâu mà vẽ”. Mẹ là thế, không bao giờ nghĩ cho mình mà luôn dành những
điều tốt đẹp nhất cho chúng tôi. Trong tâm trí tôi, mẹ luôn đẹp và hiền hậu. Mẹ không bao giờ đánh mắng chúng tôi, chỉ nói rất nhẹ nhàng. Ai cũng bảo mẹ giống như cô
giáo. Thế nhưng cuộc sống quá vất vả khiến mẹ ngày càng già đi theo năm tháng…
Tuổi thơ của anh em tôi trôi qua êm đềm trong vòng tay yêu thương của mẹ. Hồi còn trẻ bố đi làm xa, mẹ ở nhà chăm lo bốn anh em tôi với quanh năm bộn bề việc đồng áng. Ngày ấy tôi còn bé, không giúp mẹ được gì, nhưng có lẽ chính vì thế mà tôi thấy thương mẹ nhiều hơn. Những vụ mùa, nhìn đôi vai mẹ còng xuống,
nhìn dáng mẹ liêu xiêu gánh mạ, chở lúa mà tôi chỉ mong mình lớn thật nhanh để
có thể đỡ đần tiếp
mẹ. Mỗi khi đi làm về, mẹ chỉ
ăn một chút cơm, chưa kịp ngả lưng mẹ đã tất bật đi làm giữa nắng hè oi ả. Vậy
mà mẹ vẫn vui vẻ, cười đùa cùng ba anh em. Ngày tôi vào quân ngũ, mẹ nhìn tôi rồi nước mắt rưng rung vì thương tôi nên mẹ mới
thế.
Tôi biết
mẹ luôn muốn tôi là người anh cả có thể thay bố mẹ quan tâm, chăm sóc cho các
em. Ngày bố về
hưu, lức đó anh em tôi vần còn rất nhỏ
song rồi vài năm bố mất để cho mẹ gánh nặng trên vai mẹ bươn trải cuộc sống
nuôi anh em tôi trưởng thành. Hai năm thực hiện nghĩa vụ quân sự
tôi luôn ước mơ trở thành sĩ quan quân đội, thế rồi tôi quyết tâm thi vào Trường
Sĩ quan Chính trị với lý do
sẽ được miễn giảm học phí, thuận lợi cho việc học tập cũng như xin việc sau
này, phù hợp với hoàn cảnh gia đình của mình.
Thương anh em tôi, mẹ lận đận kiếm sống từ công việc lao công vất vả. Tôi nhớ ngày tôi lên trường nhập học, mẹ đi đâu về trong trời
trời mùa hè nắng như đổ lửa, nhìn mẹ mồ hôi nhễ nhại vội vàng rúi cho tôi mấy đồng uống
nước mà mẹ vừa đi làm công về. Mẹ đưa cho tôi thì bữa trưa nay các em tôi phải
ăn khoai ăn sắn, nghĩ vậy nước mắt tôi như muốn trào ra, chưa bao giờ tôi cảm
thấy mình vô dụng đến thế. Tôi biết mẹ sẽ phải vất vả vì anh em tôi nhiều hơn nữa.
Những đồng lương còm cõi của mẹ không đủ chi sinh hoạt nhưng mẹ vẫn cố gắng để anh em tôi được lo cái bụng
Đôi lúc tôi
tự hỏi sao cuộc đời lại bất công như thế? Tại sao những người phụ nữ khác họ được
toàn tâm toàn ý với gia đình, còn mẹ thì không bao giờ có lấy một
phút nghỉ ngơi.
Vào quân đội rồi tôi biết
mình phải làm gì
cho mẹ đỡ vất vả khi khi phía sau tôi còn một đàn em nhỏ đang trong tuổi ăn tuổi
học.
Mẹ à, mẹ
hãy yên tâm về chúng
con nhé, chúng con sẽ không làm gì để mẹ phải buồn lòng đâu, vì những
gì mẹ phải chịu đựng đã quá đủ rồi. Dù cuộc sống có rất vất vả nhưng chính nụ cười của mẹ đã giúp tôi vượt qua những lúc tưởng
chừng muốn bỏ cuộc. Hàng nghìn, hàng vạn lời cảm ơn cũng không bao giờ đủ cho
những gì mẹ đã làm vì chúng tôi. Chưa bao giờ tôi khát khao nghe tiếng du ngày nào của về mẹ đến thế. Trong
tim tôi mẹ luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét