Sách trắng Quốc
phòng Việt Nam năm 2019 đã nêu rõ, chủ trương của Việt Nam là không tham gia
liên minh quân sự; không liên kết với nước này để chống nước kia; không cho nước
ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ để chống lại nước khác; không sử
dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế.
Quan điểm và chính sách quốc phòng “bốn không” của Việt Nam nhằm mục đích hòa bình, tự vệ, bảo vệ Tổ quốc từ sớm, từ xa. Tuy nhiên, trong bối cảnh quốc tế có nhiều diễn biến phức tạp như hiện nay, đã xuất hiện nhiều quan điểm cho rằng, chính sách “bốn không” của Việt Nam đã không phù hợp, thực hiện chính sách “bốn không”, Việt Nam sẽ bị cô lập trong cộng đồng quốc tế. Nội dung và chiêu thức xuyên tạc của các thế lực thù địch chống phá đường lối, chính sách đối ngoại độc lập, tự chủ của Đảng đặc biệt nguy hiểm, Một trong những thủ đoạn đó là chúng cho rằng, Đảng, Nhà nước Việt Nam thực hiện chính sách quốc phòng “bốn không” là “tự trói tay mình”, là chính sách “không phù hợp với thực tế, cần phải thay đổi”, nếu không thì không thể bảo vệ được độc lập, chủ quyền của đất nước. Đây là luận điệu hoàn toàn mang tính xuyên tạc, suy diễn làm méo mó, làm xói mòn lòng tin của nhân dân với Đảng và Nhà nước và làm giảm uy tín của đất nước ta trên trường quốc tế.
Không thể nói
rằng, thực hiện chính sách quốc phòng “bốn không” là “tự trói tay mình”, “cần
phải thay đổi”, nếu không thì không thể bảo vệ được độc lập, chủ quyền đất nước.
Đây thực chất là nhằm tạo ra sự hoài nghi, hoang mang, dao động, từ đó đẩy nước
ta rơi vào sự lệ thuộc, phụ thuộc mới. Cần khẳng định rõ rằng, trong lịch sử từ
trước tới nay, nhân dân Việt Nam bảo vệ độc lập, chủ quyền, bảo vệ Tổ quốc luôn
dựa trên tinh thần yêu nước, ý chí độc lập, tự chủ, tinh thần tự lực tự cường,
phát huy sức mạnh tổng hợp, kết hợp sức mạnh bên trong với sức mạnh bên ngoài,
sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại, tranh thủ sự đồng tình, ủng hộ của cộng
đồng quốc tế.
Chính sách quốc phòng “bốn không”, mà trọng yếu là
không liên minh quân sự, là biểu hiện đặc thù của đường lối, chính sách độc lập,
tự chủ của Đảng và Nhà nước Việt Nam trên lĩnh vực quân sự, quốc phòng trong bối
cảnh lịch sử mới, là hoàn toàn đúng đắn và phù hợp. Thực hiện chính sách này,
chúng ta mới có thể kết hợp và phát huy tốt nhất các nguồn sức mạnh để bảo vệ độc
lập, chủ quyền. Nghiêng về bên này hay ngả về bên kia, tức là phụ thuộc vào một
nước lớn nào đó đồng nghĩa với việc bị mất độc lập, tự chủ. Bị phụ thuộc, mất độc
lập, tự chủ thì vấn đề “bảo vệ độc lập, chủ quyền” cũng không còn ý nghĩa,
không còn giá trị.
Liên minh quân
sự thường gây nhiều hệ lụy tiêu cực, trong nhiều trường hợp và tình huống cụ thể,
có những diễn biến bất lợi, rất khó lường. Thứ nhất, liên minh quân sự dẫn đến
gia tăng sự căng thẳng, đối đầu giữa các nước trong liên minh và ngoài liên
minh, dễ “biến” những nước ngoài liên minh, nhất là nước lớn trở thành “đối trọng”,
thậm chí trở thành “đối thủ”, dù liên minh có tuyên bố là tự vệ, không nhằm chống
lại ai; thứ hai, các nước “nhỏ hơn” trong liên minh có thể phải hy sinh hoặc hy
sinh một phần lợi ích của mình, nhất là vấn đề độc lập, chủ quyền, quyền tự quyết;
thứ ba, các nước “lớn hơn” thường tác động, chi phối các nước “nhỏ hơn”, và thỏa
hiệp, “mặc cả” với nhau vì lợi ích chiến lược của họ; thứ tư, dù có liên minh,
nhưng không có nước nào lại hy sinh lợi ích của mình chỉ vì lợi ích của nước
khác. Trong bối cảnh đó, liệu hòa bình, ổn định, độc lập, chủ quyền, lợi ích quốc
gia - dân tộc của nước nhỏ hơn có được bảo đảm không? Chắc chắn là không! Những
vấn đề tiêu cực và hệ lụy đó của liên minh quân sự trong thế giới đương đại
càng trở nên rõ ràng.
Như vậy, với
chính sách “bốn không” trong quan hệ quốc phòng, Việt Nam có thể đấu tranh ngăn
chặn kịp thời các hành vi xâm phạm chủ quyền, không để bị động, bất ngờ trong mọi
tình huống. Không tham gia các liên minh quân sự không đồng nghĩa với việc
chúng ta bế quan tỏa cảng với thế giới bên ngoài. Trong lĩnh vực quân sự, nước
ta vẫn là một thành viên có trách nhiệm với cộng đồng quốc tế, luôn có sự giao
lưu, học hỏi kinh nghiệm, thực hiện cam kết vì hòa bình, thịnh vượng và phát
triển. Bằng chứng rõ ràng nhất đó là, chúng ta đã cử Sĩ quan liên lạc công tác ở
Phái bộ gìn giữ hòa bình của Liên hợp quốc và cử lực lượng tham gia gìn giữ hòa
bình ở Nam Sudan, Cộng hòa Trung Phi, v.v.
bài viết rất hay
Trả lờiXóa