Sau khi Việt Nam cộng hoà tan rã, một bộ phận của nhân
dân bỏ nước ra đi, kết thành những cộng đồng ly hương tại hải ngoại, ta thấy những
hiện tượng xã hội sau đây:
- Ở một thái cực cuồng tín chống cộng cực đoan, do đau
khổ mất mát, nhưng chính yếu là do thù hận, có một số người lập luận như sau:
chỉ chế độ VNCH mới là “tổ quốc”, chỉ chế độ ấy mới có “chính nghĩa”, mặc dù nó
đã được Mỹ dựng nuôi, Vatican cai quản giúp, để hòng cắt đứt miền Nam từ miền Bắc,
để tận di.ệt, gi.ết hết các thành phần kháng chiến đuổi giặc,và để biến miền
Nam thành tiền đề chống cộng của Mỹ và thành thuộc quốc của Vatican (với tham vọng
cải đạo 100% dân miền Nam thành con chiên).
Vì, với họ, chỉ có VNCH là “tổ quốc” duy nhất (để “phục
quốc”) nên ai chống lại tư duy tuyên truyền của họ cũng đều là “phản quốc”, “việt
cộng”, “phi chính nghĩa”, đáng bị khinh bỉ, trù dập, đánh phá bằng mọi cách, và
thậm chí gi.ết đi ... bằng khmủng b.ố á.m s.át!
Họ muốn phục dựng cái đã ch.ết (VNCH), họ kiếm tiền,
quyên tiền, moi tiền đồng hương - từ tưởng niệm xác chết VNCH, ăn mày bằng dĩ
vãng đau thương, hành hung kh.ủng bmố ai chống đối họ bằng hồn ma quá khứ VNCH
một thời 1955-1975.
- Ở một thái cực khác là số đông Việt kiều yêu nước thầm
lặng: họ gửi tiền về giúp thân nhân trong nước, và khi đất nước yên bình, phục
hồi, cởi mở, hòa giải, họ trở về thăm thân nhân, thăm mồ mả cha ông, chứng kiến
tận mắt mọi đổi thay tích cực hàng ngày, họ thì rất tự hào về dân tộc Việt Nam
ngày càng phát triển và vươn xa như thế! Nhưng khi từ VN trở về Mỹ, họ bị sốc
vì môi trường tuyên truyền xảo trá đầy hận thù của những kẻ chống cộng cực đoan
ấy, những kẻ cố tình nhắm mắt chối bỏ thực tại lịch sử, chối bỏ hiện tại phát
triển phục hưng ấn tượng, để duy trì mục đích tiếp tục ác nghiệp, moi tiền đồng
hương, chống phá đất nước, và tiếp tay với thiểu số dân chủ cuội chống đối
trong nước, hòng gây hoang mang dư luận, chờ “đục nước béo cò”, phá đổ chế độ,
rước giặc ngoại về cai trị dân ta một lần nữa.
Đây là một sự xảo trá hết sức mà
bọn chống cộng ở hải ngoại lúc nào cũng tuyên truyền xuyên tạc đòi chống chế độ
ở Việt Nam, xem ra cũng chỉ vì tiền nên chúng bán rẻ đi đồng bào dân tộc, bán rẻ
đi nơi mà chúng gọi là cố hương./.
TỰ
HÀO DANH XƯNG “BỘ ĐỘI CỤ HỒ”
Trên
thế giới, chưa một nước nào, người lính lại được vinh dự gắn với tên một Anh
hùng giải phóng dân tộc, lãnh tụ của mình như ở Việt Nam. Danh xưng “Bộ đội Cụ
Hồ” thực sự là sự sáng tạo của nhân dân ta, là nét độc đáo trong văn hóa Việt
Nam và lịch sử đấu tranh dựng nước và giữ nước của dân tộc ta.
“Bộ đội Cụ Hồ” là giá trị tiêu biểu trong dòng chảy của nền
văn hóa Việt Nam, thời đại Hồ Chí Minh. Cái hay cái đẹp của dạnh xưng “Bộ đội Cụ
Hồ” là ở chỗ nó được vun đắp, phát triển phù hợp với thực tiễn xây dựng và bảo
vệ Tổ quốc.
“Bộ
đội Cụ Hồ” - một giá trị văn hóa, một danh hiệu vinh dự do nhân dân khen tặng.
Từ đội quân chủ lực đầu tiên là “Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân” và
“Quân giải phóng” thời Tiền khởi nghĩa đến “Vệ quốc đoàn”, “Quân đội quốc gia”,
“Quân đội nhân dân” thời kì chống Pháp, và “Quân giải phóng miền Nam” thời kì
chống Mỹ, “Quân tình nguyện Việt Nam” tại Lào và Campuchia trong chiến tranh
Đông Dương, lớp lớp các thế hệ cán bộ, chiến sĩ Quân đội nhân dân Việt Nam từ đời
cha đến đời con nối tiếp truyền thống đi đánh giặc cứu nước đã hun đúc nên một
phẩm chất cao đẹp, một bản lĩnh mà nhân dân ta trìu mến gọi là “Bộ đội Cụ Hồ”
và nhân dân nước bạn gọi là “Đội quân Nhà Phật”.
“Bộ
đội Cụ Hồ” là một danh hiệu vinh dự và trách nhiệm. Một danh hiệu cao quý do
nhân dân khen tặng. Đó là danh hiệu của lòng dân. Được dân gọi là “Bộ đội Cụ Hồ”,
đó là vinh dự lớn lao, là phần thưởng cao quý nhất đối với quân đội ta, là sự
xác nhận của nhân dân rằng: Quân đội ta thật sự là Quân đội nhân dân, thật sự
là quân đội của dân, do dân, vì dân, từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu./.
sao nhiều tên phản đông vậy nhỉ
Trả lờiXóa