Sự lãnh đạo duy nhất
của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với sự nghiệp cách mạng là sự lựa chọn tất yếu của
lịch sử. Chế độ dân chủ XHCN ở Việt Nam được xây dựng nhằm thực hiện quyền làm
chủ của con người một cách đầy đủ, toàn diện và triệt để.
Tuy nhiên, lâu nay
những luận điệu giả dối, phản khoa học
cho rằng “đa nguyên, đa đảng đồng nghĩa với dân chủ, phát triển” vẫn tiếp
tục chống phá cách mạng, thực chất là họ
đang tiếp tục thực hiện những âm mưu, ý đồ đen tối mà thôi.
Dân chủ là phạm
trù lịch sử, xuất hiện khi nhà nước xuất hiện và mỗi nền dân chủ phải gắn với một
nhà nước nhất định, được pháp luật quy định. Nó tùy thuộc vào sự phát triển
kinh tế, văn hóa, xã hội trong những giai đoạn lịch sử tương ứng. Mỗi nước có
những đặc thù và trình độ phát triển về kinh tế, chính trị, lịch sử,… khác
nhau, do đó có nền dân chủ khác nhau. C.Mác viết “Quyền không bao giờ có thể ở
một mức cao hơn chế độ kinh tế và sự phát triển văn hóa của xã hội do chế độ
kinh tế đó quy định”. Chính những yếu tố về kinh tế, chính trị, văn hóa, lịch sử,
… quy định dân chủ chứ không phải cơ chế đa nguyên, đa đảng hay một đảng. Quan
điểm cho rằng, đa đảng thì có dân chủ, một đảng thì mất dân chủ thực chất là là
một trò bịp nhằm cổ vũ cho việc thiết lập cơ chế đa nguyên, đa đảng tại Việt
Nam.
Nói dân chủ là nói
đến quyền làm chủ xã hội thuộc về ai. Hồ Chí Minh khẳng định: “Dân chủ là thế
nào? Là dân làm chủ”; “Nước ta là nước dân chủ, địa vị cao nhất là dân, vì dân là
chủ. Trong bộ máy cách mạng, từ người quét nhà, nấu ăn cho đến Chủ tịch một nước
đều là phân công làm đày tớ của dân”. Như vậy, theo Hồ Chí Minh chế độ dân chủ
thực chất là chế độ ủy quyền của nhân dân vào Nhà nước và Nhà nước là cơ quan
quyền lực của dân, thực thi sự ủy quyền của dân.
Còn nói đến đa
nguyên chính trị là nói đến hệ thống chính trị có nhiều cực, có nhiều đảng phái
đại biểu cho những lợi ích đối lập nhau được tự do hoạt động, đó là một chế độ
đa đảng. Chế độ đa đảng không đồng nghĩa với việc sẽ có dân chủ, phát triển, chế
độ một đảng không phải là nguyên nhân của mất dân chủ. Thực tiễn cho thấy, có
những nước đa đảng nhưng vẫn thuộc nhóm nước nghèo nhất thế giới. Tuy nhiên, có
những những nước chỉ một đảng lãnh đạo nhưng là một nước rất phát triển với đời
sống nhân dân sung túc. Điều đó có nghĩa là đa nguyên, đa đảng không phải là cứu
cánh cho phát triển.
Cái gốc để bảo đảm
dân chủ hay không dân chủ là tư liệu sản xuất nằm trong tay ai. Dưới chủ nghĩa
xã hội, tư liệu sản xuất nằm trong tay nhân dân lao động và họ là người làm chủ
xã hội. Dưới chủ nghĩa tư bản, tư liệu sản xuất nằm trong tay một thiểu số nhà
tư bản, nền dân chủ đó là quyền làm chủ của một nhóm tư bản độc quyền. Còn quần
chúng nhân dân chỉ là những người bị thống trị. Chính V.I.Lênin đã khẳng định:
“Trong chế độ dân chủ tư sản, bọn tư bản dùng trăm phương nghìn kế, - chế độ
dân chủ “thuần túy” càng phát triển, thì những mưu kế đó càng tinh xảo và có hiệu
quả, để gạt quần chúng ra, không cho họ tham gia quản lý nhà nước”.
Chế độ đa đảng
trong hệ thống chính trị tư sản ở phương Tây chỉ là sự phân chia quyền lực giữa
các phe cánh. Thực chất, chế độ đa đảng đó dựa trên cơ sở nhất nguyên chính trị,
đều là đảng của giai cấp tư sản. Còn một số nước tư bản phương Tây khác, mặc dù
Đảng cộng sản có thể được cho tồn tại nhưng nếu giai cấp tư sản cảm nhận thấy sự
tồn tại đó có khả năng uy hiếp, đe dọa đến sự lãnh đạo, thống trị xã hội của họ
thì ngay lập tức, Đảng cộng sản đó sẽ bị đặt ra ngoài vòng pháp luật. Cho nên,
thứ dân chủ mà họ thường khoe khoang đó chỉ là thứ dân chủ giả hiệu.
Sự lãnh đạo duy nhất
của Đảng Cộng sản Việt Nam là sự lựa chọn tất yếu của cách mạng Việt Nam, phù hợp
với xu thế của thời đại và nguyện vọng của
nhân dân, đó là sự lựa chọn bảo đảm cho dân chủ được thực hiện thực sự
trong đời sống xã hội. Điều đó cũng có nghĩa là, mọi sự tìm kiếm nào khác nhằm
“đa nguyên chính trị, đa đảng” ở Việt Nam sẽ là mơ hồ mất, phương hướng chính
trị - giai cấp và ảo tưởng, phản động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét