Ngày 21/4/1975,
Nguyễn Văn Thiệu, Tổng thống Ngụy đã bộc lộ diễn văn từ chức: “Với gần nửa triệu quân, binh hùng tướng
mạnh, tiêu tốn hơn 300 tỉ USD trong 6 năm trời (Mỹ) không đánh bại được Việt
Nam mà tìm một lối ra danh dự. Thế mà quân đội này (Việt Nam cộng hòa) súng
thiếu, đạn thiếu, thuốc thiếu, xăng thiếu, máy bay thiếu, không có B52 mà bảo
tôi làm làm cái chuyện đội đá vá trời…”. Lời than thở của một người khét
tiếng “chống cộng” đã nói lên thực tế của Mỹ và chính quyền Sài Gòn đối với
thất bại thảm hại của mình. Vào thời điểm đó chúng ta cũng thiếu tất cả, tiềm
lực kinh tế, quốc phòng không thể so sánh với Mỹ nhưng đã làm được điều phi
thường.
Vậy mà cứ vào
mỗi dịp 30/4 hàng năm những cái loa “méo tiếng” ở hải ngoại và những nhà dân
chủ giả hiệu trong nước (các tổ chức, lực lượng chống phá cách mạng Việt Nam)
lại lớn tiếng phủ nhận cuộc kháng chiến giành tự do, hòa bình của dân tộc Việt
Nam. Luận điệu đưa ra là có cần thiết một cuộc chiến kéo dài hơn 2 thập kỷ, hy
sinh hàng triệu người, tiêu tốn nguồn vật chất khổng lồ. Cũng có kẻ cho rằng
đây là cuộc “nội chiến” giữa 2 miền Nam - Bắc mà chủ mưu là những người cộng
sản. Cũng có người ra vẻ “dịu dàng” hơn thì lấy làm tiếc tại sao không bắt tay
ngồi lại đàm phán thống nhất như ở Đức, như 2 miền Triều Tiên đang thực hiện.
Nhưng hơn cả là bầy lũ coi 30/4 là ngày “quốc hận”, “ngày mất nước” và lớn
tiếng kêu gọi trở về giành lại giang sơn, lật đổ chế độ cộng sản.v.v..
Những luận điệu
kiểu dạng như trên không phải là mới và đã được lặp đi lặp lại mấy chục năm
nay. Người nghe đã nhàm tai, người phản đối cũng đã quá nhiều, không còn gì
phải nói khi mà cộng đồng quốc tế và ngay cả chính quyền Mỹ cũng đã thừa nhận
sự thật về thất bại lịch sử. Cựu Phó Tổng thống Nguyễn Cao Kỳ đã từng nói, đại
ý là: Là người đã từng chiến đấu với cộng sản, cũng muốn chiến thắng nhưng
không được, những người anh em “phía bên kia” (Quân đội nhân dân Việt Nam) họ
đã làm được thì nên thừa nhận thất bại, thừa nhận lịch sử. Ông ta cũng chỉ rõ
thêm: Mấy chục năm nay những người thua trận ở Mỹ thường xuyên tổ chức các cuộc
biểu tình, tổ chức quyên góp cho “ngày trở về” nhưng cũng chỉ nói miệng, lừa
đảo những người thiếu thông tin, thiếu hiểu biết. Tướng Kỳ khẳng định họ không
làm được trong mấy chục năm qua và mãi mãi không bao giờ làm được.
Những nhóm
người ở hải ngoại lên tiếng phủ nhận thắng lợi của Quân đội Việt Nam và gân cổ
lên tiếng đòi phục hận, kêu gọi trở về… Hơn bốn thập kỷ lặp đi lặp lại những
bản “diễn văn hùng hồn”, những lời kêu gọi “yêu nước” nhưng đã có được mấy tên
dám mò về “phục quốc”? Có chăng một vài nhóm người bị lừa vào các tổ chức phản
động, được chúng phong cho chức này chức nọ bí mật về nước nhưng sớm bị tóm cổ.
Chúng quên rằng, ngày 14/3/1975, Trung tướng, Tư lệnh quân đoàn 2 Ngụy Phạm Văn
Phú, hùng hồn tuyên bố: “Tôi sẽ sống chết với cao nguyên. Tôi sẽ lấy máu mình
để thu hồi Buôn Mê Thuột”. Nhưng chỉ một ngày sau Phú đã nhảy lên máy bay về
Nha Trang bỏ lại hàng chục ngàn quân dưới quyền bơ vơ chốn cao nguyên. Hay như
Ngô Quang Trưởng, Trung tướng, Tư lệnh quân đoàn 1 tuyên bố: “Tôi sẽ sống chết
với Cố đô, Cộng quân muốn vào Huế phải bước qua xác tôi”. Rồi 25/3/1975 ông ta
cũng chuồn vào Đà nẵng, ít ngày sau bay thẳng ra Hạm đội 7 chạy sang Mỹ. Rất
nhiều tướng tá trong quân đội Ngụy những ngày cuối tháng 4/1975 cũng có hoàn
cảnh tương tự. Hình ảnh đu càng máy bay, giành nhau bám lên tàu chiến, cởi bỏ
quân phục, vứt súng đạn ngổn ngang trên đường tháo chạy là những minh chứng
thất bại thảm hại của một đội quân được xem mạnh thứ 4 thế giới (vào thời điểm
đó). Sự thật đó chắc chắn đang còn ám ảnh rất nhiều trong hàng ngũ sĩ quan,
binh lính chế độ cũ từng chứng kiến thời điểm tháng 4/1975. Những kẻ còn ảo
vọng phục quốc, lật đổ chế độ hiện tại nhìn vào những đó để suy ngẫm.
Bên cạnh đó
“những chính trị gia nửa mùa”chưa một ngày cầm súng nhưng lại lớn tiếng so sánh
với thâm ý ra vẻ tiếc nuối cho rằng không cần chiến tranh, hòa giải, đàm phán
đi đến hiệp thương thống nhất đỡ hao người tốn của. Hòa bình thống nhất đang là
cái gì đó ở thì tương lai của nhiều quốc gia. Việt Nam đang rất tự hào và là
tấm gương sáng cho các nước noi theo. Giá trị lịch sử ngày 30 tháng 4 cách đây
46 năm nhắc nhở mọi người không bao giờ được lãng quên.
Đại thắng mùa Xuân 1975 được ghi vào lịch sử dân tộc ta như một trong những trang sử chói lọi nhất, biểu tượng sáng ngời về sự toàn thắng của chủ nghĩa anh hùng cách mạng và trí tuệ con người, đi vào lịch sử thế giới như một chiến công vĩ đại của thế kỷ 20, một sự kiện có tầm quan trọng quốc tế to lớn và có tính thời đại sâu sắc.
Trả lờiXóa