Tư tưởng Hồ Chí Minh
về xây dựng Nhà nước của dân, do dân và vì dân thể hiện sâu sắc ở việc kết hợp
“xây” và “chống”; đề cao nhiệm vụ “xây”, đồng thời rất coi trọng nhiệm vụ
“chống”. Tư tưởng của Người còn nguyên giá trị, có ý nghĩa thời sự đối với hiện
nay, rất cần nghiên cứu, vận dụng vào thực tiễn xây dựng Đảng, Nhà nước ta
trong bối cảnh mới. Để “xây” và “chống” hiệu quả cần nắm vững “những lầm lỗi
chính” của người cán bộ, đảng viên, do Người chỉ ra, đó là:
1. Trái phép - Những
kẻ Việt gian phản quốc, chứng cớ rõ ràng thì phải trừng trị đã đành, không ai
trách được. Nhưng cũng có lúc vì tư thù tư oán mà bắt bớ và tịch thu làm cho
dân oán thán.
2. Cậy thế - Cậy thế
mình ở trong ban này ban nọ, rồi ngang tàng phóng túng, muốn sao được vậy, coi
khinh dư luận, không nghĩ đến dân. Quên rằng dân bầu mình ra là để làm việc cho
dân, chứ không phải để cậy thế với dân.
3. Hủ hoá - Ăn muốn
cho ngon, mặc muốn cho đẹp, càng ngày càng xa xỉ, càng ngày càng lãng mạn, thử
hỏi tiền bạc ấy ở đâu ra? Thậm chí lấy của công dùng vào việc tư, quên cả thanh
liêm, đạo đức. Ông ủy viên đi xe hơi, rồi bà ủy viên, cho đến các cô các cậu ủy
viên, cũng dùng xe hơi của công. Thử hỏi những hao phí đó ai phải chịu?
4. Tư túng - Kéo bè,
kéo cánh, bà con bạn hữu mình, không tài năng gì cũng kéo vào chức này chức nọ.
Người có tài có đức, nhưng không vừa lòng mình thì đẩy ra ngoài. Quên rằng việc
là việc công, chứ không phải việc riêng gì dòng họ của ai.
5. Chia rẽ - Bênh vực
lớp này, chống lại lớp khác, không biết làm cho các tầng lớp nhân nhượng lẫn
nhau, hòa thuận với nhau. Thậm chí có đôi nơi để đất ruộng bỏ hoang, nông gia
ta thán. Quên rằng lúc này ta phải toàn dân đoàn kết, không chia già trẻ, giàu
nghèo để giữ nền độc lập, chống kẻ thù chung.
6. Kiêu ngạo - Tưởng
mình ở trong cơ quan Chính phủ là thần thánh rồi. Coi khinh dân gian, nói phô,
cử chỉ lúc nào cũng vác mặt “quan cách mạng” lên. Không biết rằng, thái độ kiêu
ngạo đó sẽ làm mất lòng tin cậy của dân, sẽ hại đến oai tín của Chính phủ.
Chúng ta không sợ sai
lầm, nhưng đã nhận biết sai lầm thì phải ra sức sửa chữa. Vậy nên, ai không
phạm những lầm lỗi trên này, thì nên chú ý tránh đi, và gắng sức cho thêm tiến
bộ. Ai đã phạm những lầm lỗi trên này, thì phải hết sức sửa chữa; nếu không tự
sửa chữa thì Chính phủ sẽ không khoan dung. Vì hạnh phúc của dân tộc, vì lợi
ích của nước nhà, mà tôi phải nói. Chúng ta phải ghi sâu những chữ “công bình,
chính trực” vào lòng.
Bác Hồ luôn nhắc nhở
cán bộ, đảng viên và mọi người đề phòng trước và sau đó là khắc phục những biểu
hiện:
Một là, đặc quyền, đặc
lợi. Chúng ta phải xây dựng Nhà nước trong sạch, vững mạnh đòi hỏi phải tẩy trừ
những thói cậy mình là người trong cơ quan chính quyền để cửa quyền, hách dịch
với dân, lạm quyền, đồng thời để vơ vét tiền của, lợi dụng chức quyền để làm
lợi cho cá nhân, làm như thế tức là sa vào chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa cá nhân
là cội nguồn sinh ra những thói hư, tật xấu.
Hai là, tham ô, lãng
phí, quan liêu. Hồ Chí Minh coi tham ô, lãng phí, quan liêu là giặc nội xâm ,
“giặc ở trong lòng”, thứ giặc nguy hiểm hơn giặc ngoại xâm. Người phê bình
những người “lấy của công dùng vào việc tư, quên cả thanh liêm, đạo đức”. Quan
điểm của Hồ Chí Minh là: “Tham ô, lãng phí và bệnh quan liêu, dù cố ý hay không,
cũng là bạn đồng minh của thực dân và phong kiến... Tội lỗi ấy cũng nặng như
tội lỗi Việt gian, mật thám”. Do đó, phải luôn nhắc nhở, rèn luyện bản lĩnh của
người cán bộ thường xuyên, liên tục, tránh phải xử lý hậu quả do chính cán bộ
đảng viên của mình gây ra.
Năm 1946, Bác Hồ đã ký
Sắc lệnh ấn định hình phạt tội đưa và nhận hối lộ với mức từ 5 năm đến 20 năm
tù khổ sai và phải nộp phạt gấp đôi số tiền nhận hối lộ. Tiếp đó, Bác ký lệnh
nói rõ tội tham ô, trộm cắp của công là tội tử hình. Đồng thời, năm 1950, Bác
Hồ đã bác đơn xin tha tội tử hình của Trần Dụ Châu - nguyên Cục trưởng Cục Quân
nhu vì tội tham ô.
Theo Bác, một cái ung
nhọt, dẫu có đau cũng phải cắt bỏ, không để nó lây lan, nguy hiểm và với loài
sâu mọt đục khoét nhân dân cũng thế, nếu phải giết đi một con sâu mà cứu được
cả rừng cây thì việc đó là cần thiết, hơn nữa còn là một việc làm nhân đạo.
Bác Hồ là tấm gương
sáng trong việc tích cực thực hành chống lãng phí. Bác trân trọng từng đồng xu,
bát gạo do dân đóng góp cho hoạt động của bộ máy nhà nước. Theo Bác, lãng phí
được hiểu là lãng phí sức lao động, lãng phí thời giờ, lãng phí tiền của. Liên
quan đến bệnh tham ô, bệnh lãng phí là bệnh quan liêu. Vì vậy, muốn trừ sạch
nạn tham ô, lãng phí thì trước mắt phải xóa sạch bệnh quan liêu.
Ba là, “chia rẽ”,
“kiêu ngạo” là những hành động gây mất đoàn kết, gây rối cho công tác tổ chức.
Bác kịch liệt phê phán việc lợi ích nhóm, các nhóm lợi ích kéo bè, kéo cánh,
con ông cháu cha, con cái, anh em họ hàng không có năng lực, đạo đức… Người có
tài, có đức lại không được trọng dụng. Đôi khi, người lãnh đạo quên rằng việc
nước là việc công, chứ không phải việc riêng của ai. Trong chính quyền thì chia
rẽ nhau, làm sao lãnh đạo được nhân dân. Bên ngoài có người còn kiêu ngạo, cậy
thế, cửa quyền, “tưởng mình ở trong cơ quan Chính phủ là thần thánh rồi... Cử
chỉ lúc nào cũng vác mặt quan cách mạng”, làm mất uy tín của Chính phủ. Bác chỉ
rõ “Những lầm lỗi rất nặng nề” trong một số cán bộ, như: cậy thế, hủ hoá, tư
túng, chia rẽ, kiêu ngạo và chỉ rõ: “Ai đã phạm những lầm lỗi trên này, thì
phải hết sức sửa chữa; nếu không tự sửa chữa thì Chính phủ sẽ không khoan
dung”.
Theo Bác: “Muốn chống
bệnh quan liêu, bệnh bàn giấy; muốn biết các nghị quyết có được thi hành không,
thi hành có đúng không, muốn biết ai ra sức làm, ai làm qua chuyện, chỉ một
cách, là khéo kiểm soát. Kiểm soát khéo bao nhiêu, khuyết điểm lòi ra hết, hơn
nữa kiểm tra khéo về sau khuyết điểm nhất định bớt đi”.
Bác dạy rằng muốn kiểm
soát “phải có hệ thống, phải thường làm…”, “người kiểm soát phải là những người
rất có uy tín” và “không phải cứ ngồi trong phòng giấy mà chờ người ta báo cáo,
mà phải đi tận nơi, xem tận chỗ”, “kết hợp kiểm soát “từ dưới lên” và “từ trên
xuống”. Tức là công tác, kiểm tra giám sát phải được liên tục, đồng bộ ở mọi
cấp, mọi nơi. Cơ quan thực hiện việc giám sát phải là cơ quan có đủ uy tín,
trách nhiệm.
Bác căn dặn: kiên
quyết chống ba thứ, trong đó có “giặc nội xâm”, “giặc trong lòng” là tham ô,
lãng phí, quan liêu. Việc giáo dục đạo đức cách mạng cho cán bộ, đảng viên được
Bác đặc biệt quan tâm và thường xuyên nhắc nhở các đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà
nước.
Theo Bác, muốn xây
dựng một nhà nước trong sạch, vững mạnh, hiệu quả, phải kiên quyết đấu tranh
mạnh mẽ, quyết liệt để chặn đứng cái xấu, tiến tới tiêu diệt tận gốc những
nguyên nhân đã gây ra nạn tham ô, lãng phí, quan liêu, cửa quyền, hách dịch,
chủ nghĩa cá nhân.
Đó là cách tốt nhất để
chế độ ta khỏe mạnh, phát triển, dân tin yêu, cũng giống như cơ thể con người
muốn khỏe mạnh, lao động được tốt, nhất thiết phải phòng bệnh, không được để
nhiễm bệnh./.
bài viết rất bổ ích
Trả lờiXóa