Chúng ta thật là may mắn
biết bao nhiêu khi chúng ta đang được sống trong một xã hội thật hòa bình biết
bao nhiêu. Nhưng tôi và bạn đã bao giờ chúng ta dường như cũng tự đạt câu hỏi
đơn giản rằng tại sao chúng ta có hòa bình không?
“Lịch sử của Việt Nam được viết bởi những
cuộc chiến tranh và những chiến thắng. Đó là một nỗi niềm tự hào mà không phải
dân tộc nào cũng có được, nhưng bên cạnh niềm tự hào thì còn những mất mát. Một
thế hệ chiến thắng cũng chính là một thế hệ phải nếm trải đủ những đau thương”.
Nhìn từ xung đột Ukraine - Nga, tôi càng
thêm khâm phục những gì mà cha ông ta đã làm được hồi trước.
Không chấp nhận là một quốc gia thuộc địa,
họ kiên cường đấu tranh trong bao nhiêu năm tháng. Họ thành lập quân đội, thành
lập Việt Minh, đứng lên chống Pháp và Nhật. Họ đấu tranh bền bỉ, họ đánh Pháp ở
Điện Biên Phủ. Họ khiến Pháp phải kí Hiệp định Genève qua đó Pháp phải rút quân
khỏi Việt Nam và chấm dứt chế độ thực dân cho toàn cõi Đông Dương.
Nhưng một lần nữa, lịch sử lại thử thách họ
và đất nước “chia đôi”. Nhưng cuộc chiến lần này nhiều máu và nước mắt hơn. Và
họ lại tiếp tục chiến đấu, hết lớp người này đến lớp người khác. Họ chiến đấu ở
Quảng Trị, ở Củ Chi, ở Bến Tre, ở Trường Sơn… họ chống lại “những vũ khí hiện đại
nhất thế giới lúc ấy” - trừ bom hạt nhân. Họ bắn rụng B52 - chiếc máy bay “vô đối”
và không thể bị bắn hạ bấy giờ. Rồi một hiệp định nữa ra đời, người Mỹ phải rút
quân và ngừng can thiệp vào Việt Nam. Đến mùa Xuân 1975, cuối cùng thì lãnh thổ
Việt Nam thống nhất, họ nghĩ rằng đây sẽ là cuộc chiến cuối cùng của họ.
Nhưng chỉ ít lâu sau, một chế độ diệt chủng
ra đời, hàng ngàn người ở Ba Chúc bị thảm sát, biên giới Tây Nam bị đe dọa. Họ
đưa những bằng chứng xác thực ra quốc tế nhưng không mấy ai quan tâm và một lần
nữa, họ lại phải cầm súng. Và ở phía Bắc, những
người đã-từng-là-đồng-chí tấn công Việt Nam, họ phải đối đầu với 2 kẻ địch
một lúc. Kinh tế đi lùi mấy mươi năm, vừa phải chiến đấu, vừa phải chịu cấm vận,
vừa phải chịu điều tiếng...
Thật may là những điều trên đã là quá khứ.
Nhưng hòa bình vẫn mới chỉ hơn 30 năm mà thôi, bằng khoảng ⅓ quãng thời gian
chiến tranh ngày trước.
Có một đoạn hội thoại không rõ thực hư rằng:
Có sợ không? - Sợ. Nhưng tại sao sợ mà vẫn đánh? - Sợ mất nước.
Đó là vì sao mà tôi ghét sự xét lại lịch sử,
ghét những luồng tư tưởng “đa chiều” nhưng chỉ toàn là “chiều phía bên kia”.
Cách đây ít năm, lần đầu tiên được xem đoạn clip về những người lính Hồng quân
Ukraine bị lứa trẻ tạt nước và chửi bới, mình đã nghĩ rằng liệu những điều này
liệu có xảy ra trong tương lai ở Việt Nam hay không?
Nhìn về chiến tranh, để biết giá trị của
hòa bình, nhìn về quá khứ để phát triển tương lai. Hãy nhìn về nước bạn, như
Ukraine, Yemen, Syria… đã và đang trong vòng chiến để biết rằng cách đây nhiều
năm, người nước ngoài nhìn về Việt Nam cũng như vậy. Đến nay, nhiều người nước
ngoài vẫn nghĩ rằng Việt Nam vẫn còn chiến tranh, bạo lực, xung đột…
Sau chiến tranh thì sẽ là hòa bình. Nhưng
có một nghịch lý là, phần lớn những người đã chiến đấu trong chiến tranh lại sẽ
không thấy được hòa bình. Và phần lớn những người sống trong hòa bình lại không
biết được chiến tranh ác liệt, dã man như thế nào. Phim ảnh, báo chí hay những
thước phim chưa bao giờ mô tả được hết những gì đã diễn ra.
Hòa bình thực sự chính là
điều mong ước của toàn thể nhân loại chứ không phải của riêng một quốc gia hay
cá nhân nào cả. Hòa bình thực sự là một điều thiêng liêng mà cả nhân loại bao đời
nay mong muốn hướng đến. Đất nước có hòa bình thì nhân dân sống trong đất nước
đó mới có thể ổn định gây dựng cuộc sống ấm lo và cũng thật hạnh phúc. Những người đã chiến
đấu hết mình bằng tình yêu tổ quốc và niềm tin vào tương lai độc lập. Còn những
người đang sống trong hòa bình, hãy kế thừa niềm tin đó và giữ vững giá trị của
hòa bình.
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét