Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2016

Vai trò của người ươm mầm xanh cho đất nước

Tháng 7 năm 1946, Liên hiệp quốc tế các công đoàn giáo dục đ­ược thành lập. Ngày 20/11/1949 FISE tổ chức hội nghị tại Vacsava xây dựng bản hiến chương các nhà giáo với những nội dung chủ yếu: Đấu tranh chống lại mọi quan điểm và phư­­ơng pháp  giáo dục lạc hậu, phản khoa học, phản dân chủ của nền giáo dục tư­­ sản phong kiến nhằm xây dựng nền giáo dục tiến bộ, khoa học; đấu tranh thủ tiêu chế độ bạc đãi, coi khinh nghề dạy học, bảo vệ những quyền lợi vật chất và tinh thần chính đáng của các nhà giáo; quy định một số điều đối với các nhà giáo. Đặc biệt nêu cao nghề dạy học và vai trò ng­­ười thầy giáo. Đến tháng 8 năm 1954 tổ chức công đoàn của các nhà giáo tiến bộ và cách mạng đã nhất trí thông qua bản Hiến ch­ương này và mãi đến tháng 7 năm 1957, tổ chức này mới quyết định lấy ngày 20/11 hàng năm là Ngày quốc tế Hiến ch­ương các nhà giáo.

Đảng và Nhà nước ta coi trọng và tôn vinh vị trí ngư­ời thầy. Nên chỉ 1 năm sau ngày thế giới công nhận ngày 20/11 là ngày Hiến chương quốc tế các nhà giáo, thì ngày 20/11 năm 1958, lần đầu tiên Việt Nam long trọng  tổ chức ngày kỉ niệm này trên phạm vi toàn miền Bắc. Sau ngày đất n­ước hoàn toàn độc lập thể theo nguyện vọng của các nhà giáo và nhân dân Việt Nam, ngày 28 tháng 9 năm 1982 Hội đồng bộ trưởng nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam ra quyết định công nhận ngày 20.11 hàng năm là ngày Nhà giáo Việt Nam.

Từ khi có Đảng, Đảng và Bác Hồ rất coi trọng công tác giáo dục. Ngay trong ngày khai trường đầu tiên sau cách mạng tháng Tám, Bác đã căn dặn thế hệ trẻ: “Non song Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các em”.

Quan điểm của Bác Hồ về sự nghiệp giáo dục hết sức rõ ràng, cụ thể: “Không học thì không trở thành người cộng sản được”. Bác nói “Dốt nát là kẻ địch”; “Một dân tộc dốt là một dân tộc yếu” và người cán bộ cách mạng phải nhớ “Cán bộ phải có văn hóa làm gốc”, vì muốn xây dựng Chủ nghĩa xã hội phải có học thức; Bác khẳng định: Chủ nghĩa xã hội, trước hết phải có con người xã hội chủ nghĩa”. Vì vậy, phải kiên định phương châm “Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích tram năm trồng người”.

Đặc biệt Hồ chủ tịch rất quan tâm đến đội ngũ giáo viên; Người nói: “Nhiệm vụ giáo dục là rất quan trọng và vẻ vang, vì nếu không có thầy giáo thì không có giáo dục”; “nếu không có thầy giáo dạy dỗ cho con em nhân dân, thì làm sao mà xây dựng chủ nghĩa xã hội cho được? Vì vậy nghề thầy giáo rất là quan trọng, rất là vẻ vang”; do đó, phải xây dựng đội ngũ những người thầy giáo tốt – thầy giáo xứng đáng là thầy giáo. Theo quan điểm của Chủ tịch Hồ Chí Minh, thầy giáo phải thật yêu nghề của mình, phải có đạo đức cách mạng, phải có chí khí cao thượng, phải “Tiên ưu Hậu lạc” – nghĩa là, khó khăn phải chịu trước thiên hạ, sung sướng thì hưởng sau thiên hạ; phải yên tâm công tác, phải thật thà đoàn kết, phải thương yêu các cháu như con em ruột thịt của mình; đồng thời phải “luôn luôn ra sức thi đua trong công tác và học tập, thật thà, tự phê bình và phê bình để cùng nhau tiến bộ mãi”.

Dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống tôn sư trọng đạo. Đó là truyền thống tốt  đẹp của dân tộc ta từ ngàn đời nay. Người xưa từng răn dạy: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” nghĩa là một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy. Điều đó cho thấy người xưa luôn coi trọng tình cảm và công lao của thầy dù người đó dạy ta một chữ, nửa chữ hay dạy ta trong một thời gian dài thì đều có ơn và đều được coi là thầy ta. Chính vì thế mà dân gian có câu “mồng một lễ cha, mồng hai lễ mẹ, mồng ba lễ thầy”. Thời phong kiến vị trí của người thầy đặc biệt quan trọng, thầy được coi như cha mẹ và khi thầy ốm đau hay qua đời thì trò cũng có tránh nhiệm lo tang ma như một người con.

Tục ngữ có câu “không thầy đó mày làm nên” hay Nguyên Trãi – danh nhân văn hóa thế giới từng nói “nên thầy nên thợ vì có học” đó là những khẫu ngữ được các nhà trường sử dụng, treo trang trọng tại phòng họp hay vườn hoa nhà trường nơi có nhiều học trò để ý. Câu nói ấy nhằm nhắc nhở mọi người về vai trò của việc học và tầm quan trọng của người thầy, dù bạn có là thầy, hay làm thợ thì bạn đều phải học và có thầy cô dạy dỗ thì bạn mới có thể học được. Lịch sử Việt Nam mãi mãi biết ơn và tôn vinh những bậc vĩ nhân của dân tộc như Hồ Chí Minh, Nguyễn Du, Nguyễn Trãi…họ đã làm vẻ vang lịch sử dân tộc, hay những thiên tài của thế giới họ không thể tự nhiên mà giỏi giang, làm nên sự nghiệp cao cả mà họ đều phải học và trong cuộc đời họ phải có ít nhất một người thầy.

Ngày nay, xã hội hiện đại có rất nhiều thay đổi, đôi khi con người chạy theo đồng tiền mà quên đi tình nghĩa, nhưng tình nghĩa thầy trò vẫn không thay đổi vẫn có không ít những thầy cô tận tâm với nghề yêu quý. Đó là những người thầy, người cô nơi hải đảo, vùng sâu vùng xa, những thầy cô ấy sẵn sàng rời bỏ quê nhà phồn hoa, đô hội để đem cái chữ đến với học trò nơi còn nhiều thiếu thốn và khó khăn trăm bề. Nơi ấy phải dạy lớp ghép có khi đến 4 – 5 độ tuổi. Nơi ấy quà tặng cô trong ngày 20/11 chỉ là những bông hoa dại, nhưng hơn tất cả là tình cảm trân thành của phụ huynh, học sinh đối với giáo viên.

Ai đó đã nói nghề giáo là nghề sáng tạo ra những nghề sáng tạo và gọi nhà giáo là những kĩ sư tâm hồn thật không sai. Vì dù bạn là ai, bạn làm gì, ở cương vị nào bạn cũng phải học. Nghề gì có thể nghỉ khi trời mưa dầm gió bấc chứ thầy cô không thể nghỉ. Dù trời rét cắt da, cắt thịt hay khi nắng trang trang, khi mưa như chút thì thấy cô vẫn đến bên bục giảng, thầy cô như ánh nắng mặt trời sưởi ấm, dìu dắt bao thế hệ học trò bước qua mùa đông giá rét, thầy cô cũng là ngọn gió mát lành xua tan đi oi bức của mùa hè để đến với mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở.

Thật vậy! Và những nhà giáo luôn tự hào vì nghề nghiệp của mình đang ươm trồng những mầm xanh cho đất nước (trồng người). Dù người làm nghề giáo đang đứng trên bục giảng hay đã về hưu thì trò vẫn nhớ tới cô, thầy và hàng năm vào những dịp lễ tết trò vẫn đến thăm cô, khi gặp cô ngoài đời vẫn không quên gọi cô ơi. Đối với giáo viên cũng không có bó hoa, món quà nào quý hơn tình cảm của học trò và sự thành đạt của các em chính là món quà lớn nhất trò kính tặng cô.


Xin mượn lời của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng để làm lời kết và tỏ lòng tri ân đến tất cả các thầy các cô mà tôi yêu quý: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, nghề sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo. Các thầy cô giáo không những dạy chữ mà còn dạy người, họ cứ như cây thông trên sườn núi, cây quế giữa rừng sâu thầm lặng toả hương dâng hiến trí tuệ, sức lực cho đời.”

1 nhận xét:

  1. bài viết hay, có giá trị lý luận và thực tiễn sâu săc!

    Trả lờiXóa

NVI42 - CÁC THỦ ĐOẠN NÓI XẤU, XUYÊN TẠC VỀ TỶ LỆ NỮ GIỚI TRONG CÁC CƠ QUAN LÃNH ĐẠO CỦA ĐẢNG, NHÀ NƯỚC HIỆN NAY

  Ngày 01/11/2024, trên trang blog Đài Á Châu Tự Do (RFA) tán phát bài “Chính trường Việt Nam ít chỗ cho phụ nữ”, nội dung nói xấu, xuyên tạ...