Những ngày cuối tháng 12/1972, cả thế giới kể cả những người Mỹ yêu
chuộng hòa bình, yêu chuộng lẽ phải, đã nín thở khi chứng kiến cuộc tập kích chiến
lược của Không quân Mỹ bằng máy bay B.52 vào Hà Nội, thủ đô của nước Việt Nam
Dân chủ Cộng hòa.
Trong cơn giãy giụa
điên cuồng và tuyệt vọng, Lầu Năm góc cay cú trút bom xuống Khâm Thiên, bệnh
viện Bạch Mai, Giáp Bát, Văn Điển ở nội thành, xuống Uy Lỗ, Cổ Loa, Yên Viên
huyện Đông Anh của Hà Nội và nhiều điểm, nhiều thành phố khác.
Trong số 100.000 tấn
bom ném xuống Việt Nam trong chiến dịch này, Mỹ đã rải xuống Hà Nội trên 40.000
tấn, bằng sức công phá của 2 quả bom nguyên tử từng ném xuống Hirosima. 1.318
người Hà Nội đã chết, hơn 1 nghìn người khác bị thương, 2.000 ngôi nhà bị tàn
phá. Riêng khu phố Khâm Thiên, 278 người bị giết (40 cụ già, 55 em nhỏ, 91 phụ
nữ). Ở bệnh viện Bạch Mai, nhiều bệnh nhân và bác sĩ chết bên nhau trong phòng
cấp cứu.
Trước đau thương, Hà
Nội cùng cả nước đã cất tiếng trả lời. Cùng với tên lửa, bộ đội phòng không và
nhân dân Hà Nội, Hải Phòng đã trút vào đầu giặc 2.036 viên đạn pháo 100mm,
15.669 viên đạn pháo 57mm, 19.454 viên đạn pháo 37mm, 1.147 viên đạn 14,5mm,
chiếm 66% kho đạn của 2 thành phố và hàng vạn viên đạn súng bộ binh khác. Lưới
lửa mặt đất này, tuy không với tới được B.52 nhưng đã khiến đội hình của địch
rối loạn để máy bay, tên lửa tiếp cận, bắn rụng B.52.
Trong 12 ngày đêm
chiến đấu gan dạ, dũng cảm đó, quân và dân ta đã bắn rơi 81 máy bay trong đó có
34 máy bay B.52 các loại, 16 chiếc rơi tại chỗ, giết và bắt sống nhiều giặc
lái. Trong những máy bay B.52 bị bắn rơi tại chỗ, có chiếc đã rơi xuống ao làng
Hữu Tiệp, ngẫu nhiên làm đẹp thêm truyền thống hoa Ngọc Hà của Hà Nội.
Thường trong mọi cuộc
chiến, trận chiến ở Thủ đô của nước bị xâm lược có ý nghĩa quyết định thắng
thua, lịch sử từ cổ chí kim trên thế giới ghi nhận như vậy và lịch sử Việt Nam
cũng không ngoại lệ. Đúc rút được qui luật đó sau khi nghiên cứu kỹ rất nhiều
cuộc chiến tranh, từ thời cổ đại tới thời hiện đại, từ năm 1968, Bác Hồ đã từng
nhận định, ở Việt Nam, Mỹ nhất định thua, nhưng chỉ thua sau khi thua trên bầu
trời Hà Nội.
Chiến thắng 12 ngày
đêm “Điện Biên Phủ trên không” đã chứng tỏ sự phán đoán thiên tài của Người. Nó
đã buộc Mỹ bỏ rơi chính quyền Nguyễn Văn Thiệu, buộc phải ký hiệp định Paris
công nhận độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam, rút quân Mỹ ra
khỏi Việt Nam. Với hiệp định này, ta đã hoàn thành mục tiêu “đánh cho Mỹ cút”
để hơn 2 năm sau, tiến tới “đánh cho ngụy nhào” theo chỉ thị của Bác Hồ, hoàn
toàn giải phóng miền Nam, thống nhất tổ quốc, đưa non sông ta tới ngày nay.
Tiếc rằng những chiến
công oanh liệt, những hi sinh mất mát to lớn đó đến hiện nay vẫn bị một
số người cố tình xuyên tạc, che khuất. Đau xót hơn, khi một số kẻ được
hưởng những trái ngọt từ sự hi sinh, mất mát đó ngày nay lại quay
lưng xuyên tạcphủ nhận hoàn toàn chiến thắng
của dân tộc, đồng thời, ngụy biện cho hành động xâm lược của kẻ thù. Chúng cho
rằng, cuộc tấn công 12 ngày đêm bằng đủ loại máy bay xuống Hà Nội, làm chết
1.318 người ấy so với khối lượng 40.000 tấn bom đổ xuống thì quá ít. Để rồi từ đó, chúng khẳng định: Trước sau như một, không quân Mỹ
không được phép đánh vào khu dân sự. Nói trắng ra rằng, không lực Mỹ đã có lệnh
nên cố tránh hết sức các mục tiêu phi quân sự. Một vài nơi như mặt sau phố Khâm
Thiên, Bệnh viện Bạch Mai đều do cảnh tên bay, đạn lạc, né tránh tên lửa, pháo
cao xạ mà xảy ra. Một cuộc tàn sát tàn bạo lại bị chúng biến thành
một hành động “anh hùng”, “nhân văn cao cả”, lấp liếm đi luận điệu
của lũ sát nhân khi muốn đưa Hà Nội “về thời kỳ đồ đá”....
Chúng
ta biết rằng phủ nhận lịch sử của dân tộc là
việc làm tồi tệ nhất của một con người, phủ nhận đi công lao của cha ông,
xương máu của đồng bào là quay lưng lại với chính dân tộc của mình, hành
động đó cũng giống như phủ nhận đi chính nguồn gốc của bản thân
mình. Chính vì vậy
chúng ta cần phải luôn bảo vệ lịch sử dân tộc và đập tan luận điệu
của những kẻ có lòng lang sói, để những trang sử hào hùng của dân
tộc luôn sáng chói tới muôn đời sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét