Trong không khí thi
đua sôi nổi của cả nước hướng tới kỷ niêm 70 năm Ngày Thương binh - Liệt sỹ
(27/7/1947– 27/7/2017), chúng ta càng thấy biết ơn vô hạn đối với biết bao
chiến sỹ, đồng bào đã ngã xuống, hi sinh xương máu của mình vì độc lập tự do
của Tổ quốc và chắc rằng trong mỗi chúng ta không thể quên được câu ca:
“ Dù ai đi Đông về Tây
“ Dù ai đi Đông về Tây
27 tháng 7 nhớ ngày thương binh.
Dù ai lên thác xuống ghềnh
27 tháng 7 thương binh nhớ ngày ”.
Đã 70 năm trôi qua chúng ta không thể
quên những chặng đường lịch sử về sự ra đời của Ngày Thương binh - Liệt sỹ: Sau
khi Cách mạng Tháng Tám thành công, nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ra đời. Trong
khi chính quyền cách mạng đang còn non trẻ thì thực dân Pháp lại âm mưu trở lại
xâm lược nước ta. Kiên quyết bảo vệ thành quả cách mạng, giữ gìn độc lập tự do,
quân và dân ta ở những nơi thực dân Pháp gây hấn đã chiến đấu anh dũng, chặn
lại bàn tay đẫm máu của thực dân xâm lược. Trong cuộc chiến đấu này, nhiều chiến
sĩ đồng bào ta đã bị thương, có người đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường. Nhiều
gia đình cùng một lúc phải mất đi cả chồng và các con ngoài mặt trận. Nhiều
người vợ trẻ chỉ được hưởng hạnh phúc vợ chồng chưa trọn một ngày, rồi góa bụa
cả đời. Khỏi phải nói những thiệt thòi mất mát, nỗi buồn tủi của những người
còn sống khi người thân mất đi. Nhưng cũng chính bằng lòng tiếc thương vô hạn
ấy, người sống tự nói với lòng mình rằng: “ Hãy sống sao cho xứng với người đã
khuất”. Và rồi đã như thành truyền thống, dưới sự lãnh đạo của Đảng, nhân dân
ta đã dành tình thương yêu của mình chăm sóc các gia đình liệt sỹ, anh chị em
thương binh - bệnh binh một cách tận tình chu đáo.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là người đặc biệt quan
tâm đến vấn đề thương binh, liệt sỹ, chính Người đã có rất nhiều hoạt động
thiết thực như: Chiều ngày 28-5- 1946, Hội “Giúp binh sĩ bị nạn” tổ chức một
cuộc nói chuyện quan trọng tại Nhà hát thành phố Hà Nội và Hồ Chủ Tịch đã tới
dự. Chiều ngày 11-7-1946, tại Nhà hát này đã có một buổi quyên góp quần áo,
giày mũ cho chiến sĩ ngoài mặt trận, mở đầu cuộc vận động “mùa đông chiến sĩ”.
Tại đây, Bác Hồ đã cởi chiếc áo rét đang mặc để tặng binh sĩ. Ngày 19-12-1946,
kháng chiến Toàn quốc bùng nổ, chiến tranh lan ra nhiều vùng, số người bị
thương, hy sinh tăng lên. Đời sống của chiến sĩ gặp nhiều khó khăn thiếu thốn.
Trong tình hình ấy, Đảng và Nhà nước ta đã quyết định nhiều chính sách quan
trọng về công tác thương binh liệt sĩ, góp phần đảm bảo đời sống vật chất tinh
thần của các gia đình chính sách trong thời kỳ đầu của cuộc kháng chiến. Tháng
6-1947, đại biểu của Tổng bộ Việt Minh, Hội Phụ nữ cứu quốc, Cục Chính trị quân
đội quốc gia Việt Nam, Nha thông tin tuyên truyền và một số địa phương đã họp
tại Đại Từ - Thái Nguyên. Nội dung cuộc họp là thực hiện chỉ thị của Hồ Chủ
Tịch chọn ngày kỷ niệm Thương binh Liệt sĩ và bảo vệ công tác thương binh liệt
sĩ. Sau khi xem xét, Hội nghị đã nhất trí lấy ngày 27-7-1947 làm ngày Thương
binh toàn quốc. Ngày 27-7-1947, một cuộc mít tinh quan trọng đã được diễn ra
tại Thái Nguyên. Tại đây Ban tổ chức đã trịnh trọng đọc thư của Hồ Chủ Tịch.
Người đã gửi tặng một chiếc áo lụa, một tháng lương và một bữa ăn của nhân viên
trong Phủ Chủ tịch. Từ năm 1947, ngày Thương binh được tổ chức thường kỳ hàng
năm. Năm nào vào dịp này, Hồ Chủ Tịch cũng có thư và quà gửi anh chị em thương
binh và các gia đình liệt sỹ. Tháng 7- 1954 sau chiến thắng lịch sử Điện Biên
Phủ, Đảng và Nhà nước ta càng đặc biệt
quan tâm giải quyết vấn đề chiến sĩ, gia đình liệt sỹ và công tác thương binh.
Và từ năm 1955, ngày 27-7 ngày Thương binh được đổi thành ngày Thương binh -
Liệt sỹ.
Sau
ngày giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc, theo Chỉ thị 223/CT-TW ngày
8-7-1975 của Ban Bí thư Trung ương Đảng, từ năm 1975, ngày 27 tháng 7 hằng năm
chính thức trở thành “Ngày Thương binh, Liệt sỹ” của cả nước.
Mỗi năm cứ đến “Ngày Thương binh - Liệt sỹ” nhất là
vào dịp kỷ niệm năm tròn, toàn Đảng, toàn dân và toàn quân ta lại tổ
chức nhiều hoạt động thiết thực, đầy tình nghĩa chăm sóc thương binh, gia
đình liệt sỹ, người có công với cách mạng.
Ngày Thương binh Liệt sỹ có ý nghĩa lịch sử,
chính trị, xã hội sâu sắc, đó là: Truyền thống “hiếu nghĩa bác ái”,
lòng quý trọng và biết ơn của Đảng, Nhà nước và nhân dân ta đối với những người
đã hi sinh, cống hiến vì độc lập, tự do và thống nhất của Tổ quốc, vì hạnh
phúc của nhân dân; qua đó phát huy tinh thần yêu nước, củng cố và bồi đắp niềm
tin vào sự nghiệp cách mạng mà Đảng, Bác Hồ và nhân dân ta đã lựa chọn. Tôn
vinh các anh hùng, liệt sỹ, thương binh và người có công; khẳng định
sự cống hiến, hy sinh của họ cho độc lập, tự do của dân tộc, cho
hạnh phúc của nhân dân là vô giá. Việc chăm sóc thương binh, bệnh binh,
gia đình liệt sỹ và người có công là vinh dự, là trách nhiệm của các
cấp, các ngành, tổ chức chính trị - xã hội và của mọi người, của
thế hệ hôm nay và mai sau. Đảng, Nhà nước và nhân dân ta trân trọng
đánh giá cao những cống hiến, hy sinh to lớn của đồng bào, chiến sỹ
đối với Tổ quốc; đồng thời cũng luôn chú trọng giáo dục ý thức
trách nhiệm, nghĩa vụ công dân và lòng biết ơn sâu sắc của các tầng
lớp nhân dân, của các thế hệ cách mạng đối với thương binh, liệt sỹ
và người có công với cách mạng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét