Sau khi Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công, nước
Việt Nam dân chủ cộng hòa ra đời. Khi chính quyền cách mạng đang còn non trẻ
thì thực dân Pháp âm mưu trở lại xâm lược nước ta. Kiên quyết bảo vệ thành quả
cách mạng, giữ gìn độc lập tự do, quân và dân ta ở những nơi thực dân Pháp gây
hấn đã chiến đấu anh dũng. Bằng lòng tiếc thương vô hạn ấy, người sống tự nói
với lòng mình rằng: “Hãy sống sao cho xứng với người đã khuất”. Và rồi đã như
thành truyền thống, dưới sự lãnh đạo của Đảng, nhân dân ta đã dành tình thương
yêu của mình chăm sóc các gia đình liệt sĩ, anh chị em thương binh, bệnh binh
một cách tận tình chu đáo.
Ngày
28/5/1946, Hội “Giúp binh sĩ bị nạn” tổ chức một cuộc nói chuyện quan trọng tại
Nhà hát thành phố Hà Nội và Bác Hồ đã tới dự. Chiều ngày 11/7/1946, tại Nhà hát
này đã có một buổi quyên góp quần áo, giầy mũ cho chiến sĩ ngoài mặt trận, mở
đầu cuộc vận động “mùa đông chiến sĩ”. Tại đây, Bác Hồ đã cởi chiếc áo rét đang
mặc để tặng binh sĩ. Ngày 19/12/1946, kháng chiến toàn quốc bùng nổ,
chiến tranh lan ra nhiều vùng, số người bị thương, bị hy sinh tăng lên. Đời
sống của chiến sĩ gặp nhiều khó khăn thiếu thốn. Trong tình hình ấy, Đảng và
Nhà nước ta đã quyết định nhiều chính sách quan trọng về công tác thương binh
liệt sĩ, góp phần đảm bảo đời sống vật chất tinh thần cho các gia đình chính
sách trong thời kỳ đầu của cuộc kháng chiến. Tháng 6/1947, đại biểu của Tổng bộ
Việt Minh, Tổng Hội Phụ nữ cứu quốc, Cục Chính trị quân đội quốc gia Việt Nam,
Nha thông tin tuyên truyền và một số địa phương đã họp tại Đại Từ - Thái
Nguyên. Nội dung cuộc họp là thực hiện chỉ thị của Chủ tịch Hồ Chí Minh
chọn ngày kỷ niệm Thương binh Liệt sĩ và bảo vệ công tác thương binh liệt sĩ.
Sau khi xem xét, Hội nghị đã nhất trí lấy ngày 27/7/1947 làm ngày Thương binh
toàn quốc, là dịp để đồng bào “tỏ lòng hiếu nghĩa bác ái và tỏ lòng yêu mến
thương binh”.
Trong
thư gửi Ban thường trực của Ban tổ chức ngày Thương binh toàn quốc (ngày
27/7/1947), Bác Hồ viết: “Đang khi Tổ quốc lâm nguy, giang sơn, sự nghiệp, mồ
mả, đền chùa, nhà thờ của tổ tiên ta bị uy hiếp, cha mẹ, anh em, vợ con, thân
thích, họ hàng ta bị đe doạ, của cải, ruộng nương, nhà cửa, ao vườn, làng mạc
ta bị nguy ngập, ai là người xung phong trước hết để chống cự quân thù, để giữ
gìn đất nước cho chúng ta? Đó là những chiến sĩ mà nay một số thành ra thương
binh”.
Cảm
động biết bao khi một vị Chủ tịch nước, hàng năm cứ đến Ngày Thương binh liệt
sĩ lại gửi thư cùng một tháng lương của mình, kèm đó, khi thì một bữa ăn, khi
thì một món quà (do đồng bào gửi biếu) để tặng anh em thương binh. Với quan
điểm khoa học và đầy tinh thần lạc quan “tàn nhưng không phế”, Bác khuyên anh
em thương binh khi đã khôi phục sức khoẻ phải hăng hái tham gia công tác sản
xuất để trở nên người công dân kiểu mẫu. Bác chúc các gia đình liệt sĩ trở
thành những “gia đình cách mạng gương mẫu”.
Gần 70 năm trôi
qua kể từ Ngày Thương binh liệt sĩ đầu tiên ấy. Mỗi năm, cứ đến ngày 27/7, toàn
Đảng, toàn dân, toàn quân ta lại nhớ đến Bác và thêm tự hào về bước phát triển
của công tác thương binh, liệt sĩ theo tư tưởng và sự chỉ đạo của Người.
Hàng năm, ngày thương binh, liệt sĩ
27/7 đã trở thành một ngày toàn dân tưởng nhớ, tri ân những người có công với
nước. Đảng và Nhà nước ta có nhiều chính sách ưu đãi về cả vật chất lẫn tinh
thần đối với người có công cũng như gia đình và con em của họ. Nhưng tưởng nhớ,
tri ân với người có công với nước không chỉ một ngày, một đợt, một lễ kỷ niệm
mà cần hơn là những việc làm thiết thực, thường xuyên để giúp gia đình con em
những người đã hi sinh, mang thương tật vơi bớt khó khăn trong cuộc sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét