Có
hai điều mà những người “tự chuyển hóa” luôn khẳng định: Một là chối bỏ mọi mối
liên hệ của họ với chiến lược “Diễn biến hòa bình” do các thế lực thù địch,
phản động tiến hành nhằm vào Việt Nam. Hai là, họ thường tự cho mình là người
có đạo đức và luôn thể hiện sự cuồng tín về mục tiêu khi đấu tranh phủ nhận vai
trò lịch sử của Đảng Cộng sản Việt Nam, nhằm xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa ở
Việt Nam. Nhiều người trong số họ thậm chí sẵn sàng là những kẻ “tử vì đạo”,
không sợ tù đày, giam cầm, sẵn sàng thực hiện các hành động rất cực đoan như tự
thiêu, tuyệt thực... Chúng ta thấy họ mắc sai lầm nghiêm trọng trong nhận thức,
nhưng họ lại ngộ nhận đó là chân lý, là lẽ phải, là đang chiến đấu vì dân, vì
nước, tìm đường đi mới đúng đắn hơn cho dân tộc. Họ mặc định quan điểm rằng,
nếu không thay đổi chế độ thì đất nước sẽ lụn bại, không phát triển được, thậm
chí loạn lạc, bị diệt vong. Thực tế, thời gian gần đây, các làn sóng chống đối
ta về mặt tư tưởng chính trị lại rộ lên, có lúc dồn dập. Các thế lực thù địch
và các phần tử cơ hội chắc mẩm đây là cơ hội để họ dấn tới tác động, làm chuyển
hóa tình hình, thay đổi đường lối ở nước ta, cho nên họ hoạt động rất điên
cuồng với nhiều thủ đoạn và sách lược mới; vừa dùng các lực lượng, phương tiện
từ bên ngoài, vừa tận dụng phát triển lực lượng ở trong nước ta để tạo ra sự
"tự diễn biến", "tự chuyển hóa", chống đối từ nội bộ Đảng
ta, xã hội ta, hòng phá ta từ bên trong, làm cho "cộng sản tự diệt cộng
sản", "cộng sản con diệt cộng sản bố". Họ đang cố tìm ra và dựng
lên những "ngọn cờ" để chống ta. Một số người cơ hội chính trị, bất
mãn cũng lợi dụng các diễn đàn, các mối quan hệ để truyền bá những quan điểm
sai trái của mình, liên tiếp viết đơn, thư, tài liệu vu cáo, đả kích chế độ ta,
tác động vào nhân dân, nhất là thanh niên, sinh viên, văn nghệ sĩ, trí thức.
Vấn
đề nêu trên cho thấy tính chất hết sức phức tạp và đặc biệt nguy hiểm của “tự
diễn biến”, “tự chuyển hóa”. Nó liên quan đến sự tồn vong của Đảng và chế độ,
nó là âm mưu “làm tan rã Đảng ta, chế độ ta từ gốc, từ bên trong”. Không thể
đơn giản hóa, xem nhẹ, e ngại, “sợ phạm húy” hay thiếu khách quan khi nhìn nhận
về hiện tượng “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”. Những người đã lộ mặt “tự chuyển
hóa” luôn chối bỏ quan hệ của họ với các thế lực phản động bên ngoài nhưng
trong thực tế, cả hai có mối quan hệ rất chặt chẽ. Cả hai đều nhằm đến mục tiêu phủ định Chủ nghĩa Mác -
Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh, làm chệch hướng con đường đi lên chủ nghĩa xã hội
của đất nước, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng. Tất nhiên, chủ thể của
“Diễn biến hòa bình” là địch, còn chủ thể của “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”
là ta. Địch có thể thực hiện được âm mưu, thủ đoạn của chúng hay không, chính
lại do ta quyết định. Vì vậy, xét về hành vi của chủ thể thì cả “Diễn biến hòa
bình” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đều là ta cả. Tuy nhiên, cơ chế hình
thành của loại hành vi do “Diễn biến hòa bình” gây ra khác về căn bản so với cơ
chế hình thành của loại hành vi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”. Hành vi do
“Diễn biến hòa bình” gây ra được hình thành chủ yếu theo cơ chế thụ động, dưới
sự tác động mang tính quyết định của các nhân tố bên ngoài, là loại hành vi bị
“sai khiến”, bị “thôi miên”, bị “ám thị”, bị “nhồi sọ”, bị “kích động”, bị “mua
chuộc” bởi các thế lực bên ngoài. Vì thế, chủ thể của hành vi do “Diễn biến hòa
bình” gây ra thiếu tính tự nguyện, tự giác, không có được sự thanh thản về
lương tâm, đạo đức khi thực hiện hành vi này. Còn hành vi “tự diễn biến”, “tự
chuyển hóa” được hình thành mang tính chủ động, tự quyết, tự nguyện, tự giác,
dưới sự tác động mang tính quyết định của các yếu tố bên trong như tư duy, nhận
thức, lương tâm, đạo đức của chính bản thân chủ thể.
Căn
nguyên sâu xa nhất của hành vi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” chính là tư duy
sai lầm, ngộ nhận. Ngộ nhận trái thành phải, sai thành đúng, ác thành thiện,
hại dân, hại nước thành “ích nước, lợi dân”. Chúng ta, những người quan sát từ
bên ngoài, nhìn vào những người có hành vi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” thì
thấy rất rõ rằng, các hành vi đó thể hiện sự tự suy thoái, sự tự tan rã, sự
chuyển biến từ tốt thành xấu, từ yêu nước thành phản động, nhưng những người
trong cuộc, những người có hành vi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” thì lại nghĩ
khác, nghĩ ngược lại (do ngộ nhận), thậm chí còn tin tưởng “sắt đá” rằng, chân
lý, lẽ phải là thuộc về họ, chính họ mới là những người yêu nước chân chính,
yêu nước thực sự. Có hai nguyên nhân chính của “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”
cần quan tâm là: Thứ nhất, “Diễn biến hòa bình” là nguyên nhân quan trọng trực
tiếp thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” và mức độ “tự diễn biến”, “tự
chuyển hóa” lại là sự phản ánh kết quả cụ thể, trực tiếp của “Diễn biến hòa
bình”. Do đó, đấu tranh ngăn chặn “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” phải gắn chặt
với đấu tranh làm thất bại chiến lược “Diễn biến hòa bình” của các thế lực thù
địch. Tuy nhiên, không phải mọi vấn đề đều “đổ lỗi” cho các thế lực thù địch
với “Diễn biến hòa bình”. Thứ hai, sự suy thoái về đạo đức, lối sống của một bộ
phận cán bộ, đảng viên cũng là nguyên nhân rất nguy hại dẫn đến “tự diễn biến”,
“tự chuyển hóa”. “Tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” còn là kết quả lô-gích từ sự
suy thoái về phẩm chất đạo đức, lối sống. Từ sự suy thoái, thậm chí chỉ suy
thoái về lối sống cũng có thể dẫn đến biến chất về chính trị, trở thành kẻ phản
động, chống lại Đảng và chế độ. Điều đó không phải là khoảng cách quá xa và
không phải là không thể xảy ra. Đối với những đảng viên có chức, có quyền, đặc
biệt là cán bộ cấp cao, nếu diễn ra, thì tính chất nguy hại càng trở nên trầm
trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét