Xin thưa với ngài
bán nước: Việt Nam chúng tôi đã từng trải qua bao nhiêu năm tháng chiến tranh
loạn lạc khói lửa, hy sinh đánh giặc quen rồi, nếu lịch sử tái hiện, dù bất cứ
quân xâm lược nào, không riêng gì Trung Quốc... vẫn đánh tốt, thậm chí đánh thắng!
Lịch sử đã chứng minh điều đó! Có lẽ nào ông không biết?
Nếu ở xứ người lâu
quá quên hết lịch sử dân tộc thì tôi nhắc cho ông nhớ:
Trong lúc các cuộc
khởi nghĩa của nhân dân, các phong trào yêu nước đầu thế kỷ 19 bị thực dân Pháp
dìm trong biển máu, các cuộc khởi nghĩa của Trương Định, khởi nghĩa Ba Đình,
Bãi Sậy, Yên Thế, phong Trào Cần Vương, Đông Du, Đông Kinh Nghĩa Thục đều đi đến
bế tắc và bị dập tắt thì chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng duy nhất lãnh đạo
nhân dân từng bước giành lại chính quyền, từng bước đánh đuổi thực dân Pháp - với
chiến thắng vang dội lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu Điện Biên Phủ.
Trong lúc Pháp đầu
hàng Nhật, Nhật đảo chính Pháp làm chủ Đông Dương, lập ra Chính phủ bù nhìn Trần
Trọng Kim, trong lúc bọn Việt gian đu theo Nhật, đu theo Pháp, người Việt Nam chúng
tôi chịu cảnh 1 cổ 2 tròng... thì cũng chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo nhân
dân, chớp lấy thời cơ, giành lại chính quyền, đánh đổ chính quyền phát xít Nhật,
lập nên nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa.
Trong lúc 2 triệu
người Việt Nam chết đói, không có cộng đồng hải ngoại bên Mỹ nào, càng không có
cộng đồng quốc tế nào cứu giúp, chỉ có Đảng Cộng sản. Từ trong cái đói mà khẩu
hiệu “Một nắm khi đói bằng một gói khi
no” vang lên, nhà nhà 10 ngày nhịn ăn 1 bữa, đem gạo ấy mà cứu dân đói, đến
Chủ tịch nước cũng nhịn như vậy, giặc đói bị những người Cộng sản đẩy lùi.
Pháp hàng, Nhật cút, Mỹ nhảy vào, chia đôi đất nước, dựng nên Ngụy quyền
bù nhìn, tàn hại đồng bào. Hai mươi năm ròng rã những người cộng sản ra sức thống
nhất đất nước, thu giang sơn về một mối, đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào,
đánh cho bọn hèn hạ phải đu càng vượt biển. Cả nước thống nhất chung một sắc cờ.
Những điều vĩ đại đó chẳng phải là do những người Cộng sản, Đảng Cộng sản làm
được hay sao?
Hết chiến tranh chống
Mỹ, Trung Quốc, Mỹ, ASEAN ra sức hà hơi cho Polpot vùng dậy, chúng giết hại dã
man đồng bào, tàn hại người Việt Nam, khi ấy “cái cộng đồng hải ngoại của Ngạn” cũng ủng hộ bọn diệt chủng. Chỉ
có những người Cộng sản nghe tiếng kêu cứu của nước bạn mà xuất quân, hồi sinh
Campuchia từ trong biển máu mà ngẩng đầu đứng dậy.
Năm 1979, Trung Quốc
phát động chiến tranh Biên giới phía Bắc, xâm lược 6 tỉnh biên giới của Việt
Nam, nhưng rồi bầy giặc dữ phương Bắc cũng bị đánh tan tác, rút chạy về nước.
Đó chẳng phải là
những người Cộng sản, Đảng Cộng sản Việt Nam làm được hay sao?
Cộng Sản Việt Nam
là những ai? Là nhân dân Việt Nam, từ dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu.
Lúc đất nước bị cấm
vận, khó khăn, nghèo đói, người người ở lại lo chung tay khắc phục hậu quả chiến
tranh, xây dựng lại đất nước ngày càng phát triển. Còn các ông vì lo cho bản
thân mà quay lưng với quê hương, tìm đến xứ người để tìm chút bơ thừa, sữa cặn
mà sinh sống.
Có vì lý do kinh tế
hay “tị nạn chính trị” thì các ông cũng chỉ là những kẻ thất bại, hèn nhát mà
thôi. Vậy mà vẫn không biết nhục, còn cao giọng dạy người Việt Nam “cách yêu nước”?
Vây mà không biết liêm sỉ còn hỏi câu “liệu một mình Đảng Cộng Sản Việt Nam có
đánh nổi không?” Quá trơ trẽn! Ngạn à! Loại bán quê hương, điếm bút như ông...
chỉ thích hợp để viết truyện ma hù dọa trẻ con thiên hạ mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét