Vừa qua, các thế lực thù địch với Việt Nam đẩy mạnh chiến dịch
“dân chủ cho Việt Nam”, ra sức rêu rao tư tưởng “đa nguyên chính trị”, “đa đảng
đối lập”, hòng truyền bá và kích động tư tưởng dân chủ vô chính phủ, loại bỏ sự
lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với sự nghiệp cách mạng nước ta. Tuy
nhiên, chúng ta đã nhiều lần khẳng định không chấp nhận đa nguyên chính trị, đa
đảng đối lập với những lý do dưới đây:
Một là, Đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập không phải là chế độ
chính trị của chế độ xã hội chủ nghĩa.
Đa nguyên chính trị là một khuynh hướng xã hội học - triết học,
tuyệt đối hóa sự đa dạng đối kháng của các nhóm, đảng phái, tổ chức chính trị
khác nhau trong xã hội. Nó xuất hiện vào đầu thế kỷ XVIII, khi giai cấp tư sản
còn là giai cấp tiến bộ trong đấu tranh chống độc quyền, bảo vệ sự đa dạng và
bình đẳng của các nhóm xã hội có lợi ích khác nhau, phát triển quyền tự do dân
chủ tư sản.
Khi các tổ chức độc quyền xuất hiện, đa nguyên chính trị mất dần ý
nghĩa ban đầu, trở thành thủ đoạn để điều chỉnh lợi ích trên nguyên tắc cạnh
tranh giữa các nhóm, tổ chức độc quyền có lực lượng ngang bằng nhau và là bình
phong “dân chủ” che đậy sự bất công, bất bình đẳng trong xã hội tư bản.
Khi chủ nghĩa xã hội xuất hiện, đa nguyên chính trị trở thành công
cụ tư tưởng để giai cấp tư sản chống các nhà nước xã hội chủ nghĩa, phong trào
công nhân và các trào lưu tiến bộ trên thế giới bằng việc đòi mở rộng quyền tự
do dân chủ vô chính phủ, chống nguyên tắc tập trung dân chủ, đòi thực hiện chế
độ đa đảng, nhằm vô hiệu hóa và từng bước đẩy Đảng Cộng sản khỏi vị trí lãnh
đạo xã hội, đòi xây dựng nhà nước pháp quyền tư sản - bề ngoài đại diện cho lợi
ích của tất cả các nhóm, đảng phái đối lập, nhưng thực chất đại diện cho lợi
ích của giai cấp tư sản.
Như
vậy, đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập tất yếu không phải là mô hình chính
trị của chế độ xã hội chủ nghĩa.
Hai là, Đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập không bảo đảm được
dân chủ đích thực.
Bản chất của dân chủ là quyền lực thuộc về nhân dân. Muốn thực
hiện được nó thì trước tiên người lao động phải xây dựng nên một chính đảng
cùng một chính phủ duy nhất đại diện cho quyền lực của mình. Với một chế độ xã
hội, thì chỉ có hoặc quyền lực thuộc về giai cấp bóc lột hoặc thuộc về giai cấp
bị bóc lột mà thôi. Không có thứ quyền lực hay dân chủ cho mọi giai cấp. Bản
chất của đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập trong xã hội tư bản chỉ nhằm một
mục tiêu duy nhất là bảo đảm quyền lực cho giai cấp tư sản bóc lột.
Cũng cần phải làm rõ hơn, các lập luận của những người muốn thực
hiện đa đảng ở Việt Nam thường lấy “thực tiễn” ở các nước tư bản để minh chứng,
dẫn tới một số người do thiếu hiểu biết nên đã ít nhiều tin vào những luận điệu
chống phá của các thế lực thù địch, mà lầm tưởng rằng cứ nhiều đảng cạnh tranh
thì sẽ dân chủ hơn, xã hội phát triển hơn.
Hãy nhìn sang một số nước tư bản hiện nay, nhất là nước Mỹ với sự
tồn tại của 112 đảng, nhưng chỉ có hai đảng (Đảng Dân chủ và Đảng Cộng hoà)
thay nhau cầm quyền. Tuy bề ngoài là chế độ đa đảng đối lập, nhưng xét về bản
chất chỉ là một đảng - đảng của giai cấp tư sản. Vì thế, dù Đảng Dân chủ hay
Đảng Cộng hoà nắm quyền, cũng đều là đảng của giai cấp tư sản, đại diện cho lợi
ích của giai cấp tư sản; dân chủ ở Mỹ không gì khác là nền dân chủ tư sản, nền
dân chủ chỉ dành cho một bộ phận thiểu số, một số ít người trong xã hội. Điều
này cũng dễ hiểu tại sao ở Mỹ, bên cạnh “một xã hội” với những người có cuộc
sống xa hoa, hào nhoáng thì vẫn còn tồn tại “một xã hội” hoàn toàn khác hẳn,
gồm hàng chục triệu người phải sống trong sự bất công, thất nghiệp, đói nghèo,
bệnh tật, không có quyền dân chủ.
Ba là, Lịch sử cách mạng Việt Nam thời kháng chiến chống thực dân,
đế quốc đã xuất hiện và phủ định đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập như một
tất yếu tự nhiên.
Năm 1945, Đảng Cộng sản Đông Dương lãnh đạo toàn dân tộc đứng lên
khởi nghĩa, giành chính quyền, thiết lập nên Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa. Trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”, đặt quyền lợi của quốc gia, dân
tộc lên trên hết nên trong những ngày đầu gìn giữ chính quyền và nền độc lập
dân tộc, Đảng ta đã tự tuyên bố giải tán và Chính phủ do Chủ tịch Hồ Chí Minh
đứng đầu đã mở rộng thành phần cho mọi tổ chức, chính đảng cùng tham gia lãnh
đạo đất nước. Song, trong quá trình cách mạng, các tổ chức đảng phái hoặc phản
động, hoặc có đường lối không đúng đắn, không vì quyền lợi của quốc gia, dân
tộc đã lần lượt bị chính nhân dân loại bỏ, chỉ còn lại duy nhất Đảng Cộng sản
Đông Dương do Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo có đường lối cách mạng đúng đắn, vì
quyền lợi của toàn thể nhân dân lao động, vì nền độc lập và sự phát triển của
đất nước đã được nhân dân lựa chọn là chính đảng duy nhất đại diện cho quyền
lợi của mình.
Sau 1954, Đảng ta cũng chủ trương tổng tuyển cử tự do, thành lập
chính phủ liên hiệp, thống nhất nước nhà, nhưng chính chính quyền Ngô Đình Diệm
đã bác bỏ và phủ nhận thể chế đa nguyên đó. Mặt khác, được sự tiếp sức của đế
quốc Mỹ, các thế lực phong kiến và phản động ở miền Nam cũng đã từng lập nên
một chính thể đa nguyên với sự tham gia của nhiều đảng phái. Nhưng mục đích chính
trị của các đảng phái đó lại chống lại nền độc lập dân tộc và quyền lợi của
nhân dân lao động, nên nhân dân cả nước ta đã đứng lên lật đổ thể chế chính trị
đó, thiết lập nên nền chính trị nhất nguyên và lựa chọn Đảng Cộng sản Việt Nam
là người đại diện duy nhất cho quyền lợi của nhân dân lao động và cả dân tộc.
Tính tất yếu của quá trình lịch sử tự nhiên đó đã và đang được nhân dân ta
khẳng định trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa
ngày nay.
Bốn là, Đảng Cộng sản Việt Nam - một chính đảng duy nhất lãnh đạo
cách mạng Việt Nam đã và đang không ngừng xây dựng và phát huy đầy đủ quyền làm
chủ của nhân dân trên thực tế trong nền chính trị nhất nguyên.
Nền chính trị nhất nguyên ở
nước ta là do nhân dân ta lựa chọn từ chính những trải nghiệm trong lịch sử đấu
tranh giải phóng dân tộc và sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội. Dưới sự lãnh
đạo của Đảng, sự nghiệp cách mạng ở nước ta đã đem lại những quyền cơ bản nhất
cho quốc gia, dân tộc và toàn thể nhân dân lao động. Đó là độc lập, tự do cho
dân tộc; là quyền tự quyết dân tộc, quyền bình đẳng với mọi quốc gia khác trong
việc lựa chọn con đường phát triển đi lên của mình; là quyền tự do lập hiến và
lập pháp, lựa chọn và xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân
dân; là quyền bình đẳng giữa các dân tộc, giữa các thành phần kinh tế; quyền tự
do làm giàu theo pháp luật, phát huy dân chủ gắn liền với giữ vững kỷ cương xã
hội; là sự phát triển trong đa dạng các sắc màu văn hóa dân tộc; là sự tiến bộ
trong giáo dục, văn hóa, xã hội, khoa học và công nghệ nhằm mục tiêu vì sự tiến
bộ và phát triển toàn diện con người… Những thành tựu không thể phủ nhận của
nền chính trị nhất nguyên đó đã khẳng định và ngày càng củng cố vững chắc hơn
vai trò lãnh đạo của Đảng đối với sự nghiệp cách mạng của dân tộc; vừa qua nhân
dân ta đã lại khẳng định một lần nữa qua Hiến pháp mới được công bố của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét