Sau hơn 35 năm tiến hành công cuộc đổi
mới, Việt Nam đạt được nhiều thành tựu quan trọng trong nhiều lĩnh vực, trong
đó có lĩnh vực thúc đẩy, bảo vệ quyền con người. Nhưng, cùng với cố tình phủ
nhận thành tựu, kết quả mà Đảng, Nhà nước và nhân dân ta đạt được, các thế lực
thù địch, phản động, cơ hội chính trị ở trong nước và ở nước ngoài cố tình
xuyên tạc tình hình nhân quyền Việt Nam, ra sức chống phá chế độ xã hội chủ
nghĩa dưới chiêu bài “dân chủ, nhân quyền”.
Các đối tượng thù địch xuyên tạc, phủ nhận thành quả về dân chủ,
nhân quyền ở Việt Nam hiện nay gồm: lực lượng cực hữu, một số nghị sĩ cực đoan
tại một số nước phương Tây, các nhóm phản động người Việt Nam ở nước ngoài và
những cá nhân người Việt ở trong nước bị các thế lực cực hữu nước ngoài mua
chuộc, lợi dụng, núp bóng “ngọn cờ dân chủ”, “nhân quyền” chống phá nền tảng tư
tưởng và chế độ chính trị - xã hội tại Việt Nam. Một số tổ chức phi chính phủ
quốc tế, như Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW), Tổ chức Ân xá quốc tế (AI), Tổ
chức Phóng viên không biên giới (RSF), Tổ chức Ngôi nhà Tự do (FH)... thường
xuyên vu cáo, xuyên tạc tình hình nhân quyền Việt Nam, bằng việc ra bản phúc
trình hằng năm về nhân quyền. Tham dự vào lực lượng này còn có những người theo
các trào lưu tư tưởng và đường lối chính trị trái ngược với giá trị của chủ
nghĩa xã hội tại các nước phương Tây và những người cơ hội chủ nghĩa, suy thoái
về tư tưởng, chính trị tại Việt Nam. Hiện nay, cuộc đấu tranh về ý thức hệ giữa
chủ nghĩa xã hội (CNXH) và chủ nghĩa tư bản không chỉ diễn ra trên phạm vi thế
giới, mà ngay tại Việt Nam. Đây thực chất là những đối tượng “giấu mặt” đóng
vai “phái giữa” nên có sức nguy hại rất lớn, vì họ “đánh từ trong đánh ra” theo
kiểu “người của ta”, gián tiếp thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”, hòng
làm “chệch hướng” nền tảng tư tưởng của Đảng ngay từ trong nội bộ.
Luận điệu tuyên truyền xuyên tạc của các thế lực thù địch thường
tập trung chính vào một số lĩnh vực:
Thứ nhất, phủ
nhận thành tựu, thực tiễn về các giá trị lý luận, quan điểm, đường lối của Đảng
về dân chủ, nhân quyền; lợi dụng các hiệp định, dự án hợp tác với nước ngoài,
nhằm phá hoại và làm chệch định hướng XHCN của nền kinh tế thị trường ở Việt
Nam.
Thứ hai, kích động vấn đề
dân tộc thiểu số và xuyên tạc, vu cáo Đảng, Nhà nước Việt Nam vi phạm dân chủ,
nhân quyền trên lĩnh vực tôn giáo, như Việt Nam có “hai chính sách tôn giáo”:
Chính sách bảo đảm trên hình thức và “chính sách” không bảo vệ, không bảo đảm
quyền của các dân tộc thiểu số trong thực tế thông qua “cơ chế xin - cho” và
tạo lập các “tôn giáo quốc doanh”; chỉ trích các văn bản, chính sách, pháp luật
về tôn giáo và lợi dụng các vụ việc và việc Nhà nước xử lý các đối tượng, vụ
việc phức tạp liên quan tới tôn giáo để xuyên tạc, vu cáo. Các thế lực phản
động xuyên tạc rằng: nhiều văn bản pháp luật Việt Nam về dân tộc không tương
đồng với các công ước quốc tế về quyền con người, trong đó có quyền tự do tín
ngưỡng, tôn giáo.
Thứ ba, phê phán, xuyên
tạc Nhà nước Việt Nam ngăn cản tự do ngôn luận, tự do bày tỏ chính kiến, tự do
hội họp. Chỉ trích chính quyền “trì hoãn” việc ban hành Luật Biểu tình để tiếp
tục dung túng bạo lực, đàn áp, bắt giam những nhà hoạt động nhân quyền, có ý
kiến “phản biện” Đảng, Nhà nước. Hơn thế, chúng còn kích động khuynh hướng cực
đoan nhằm “hạ bệ thần tượng”, đòi “giải thiêng” các giá trị lịch sử dân tộc,
phủ nhận thành quả cách mạng, bôi nhọ, xúc phạm lãnh tụ và lãnh đạo Đảng, Nhà
nước; đòi khơi thông dòng văn chương của những cây bút chống cộng trước năm
1975. Thành lập nhóm thơ tục, thơ rác, thơ bụi để “đẩy thơ vào ngõ cụt” nhằm
thúc đẩy “lề trái” (phi chính thức) thay thế “lề phải” (chính thống), tạo tiền
đề cho việc chuyển sang hệ tư tưởng tư sản, không chỉ trên lĩnh vực dân chủ,
nhân quyền.
Thứ tư, xuyên tạc cái gọi
là “việc áp dụng một cách bất công Bộ luật Hình sự”, nhất là các Điều 19, 79,
87, 88 và 258 của Bộ luật Hình sự năm 1999, kể cả khi Bộ luật này đã được sửa
đổi năm 2015, 2017. Các luận điệu xuyên tạc Việt Nam có chính sách hai mặt
trong việc giam giữ tù nhân chính trị: Công khai thì khép vào tội “vi phạm luật
pháp” nhưng thực tế là “tù nhân lương tâm”, “tù nhân chính trị”; hay các luận
điệu xuyên tạc về sử dụng cách tra tấn, bức cung, nhục hình đối với những người
bị tạm giữ, tạm giam; phân biệt đối xử giữa tù nhân chính trị với tù nhân khác,
ngăn cản thân nhân vào thăm; bắt giữ và xét xử tùy tiện; duy trì án tử hình;
cáo buộc tình trạng đàn áp, ngăn chặn, cản trở hoạt động của luật sư;....
Thứ năm, xuyên tạc, kích
động trên lĩnh vực giáo dục - đào tạo, văn hóa - nghệ thuật, đạo đức, lối sống.
Ngoài việc triệt để lợi dụng “con bài” tôn giáo, dân tộc, các quỹ, trường đại
học theo tư tưởng cánh hữu, chống cộng ưu tiên cấp học bổng để thu hút học
sinh, sinh viên tham gia tìm hiểu “nền dân chủ đa nguyên”, “nghiên cứu nhân
quyền”, đẩy mạnh hoạt động của các tổ chức hội, nhóm tôn giáo... nhằm “thay
máu” giới trẻ. Đặc biệt, chúng tăng cường tung “tin giả” đủ loại với sự phụ họa
một cách có chủ ý hoặc vô ý thức của truyền thông đại chúng theo cơ chế thị
trường và dựa trên nền tảng in-tơ-nét, nhằm phá hoại kỷ cương, trật tự, an toàn
xã hội, thúc đẩy sự suy đồi, rối loạn tư tưởng, đạo đức, lối sống trong xã hội.
Thứ sáu, xâm nhập, kích
động nhằm thúc đẩy “tự diễn biến, “tự chuyển hóa” sang tư tưởng nhân quyền tư
sản. Đồng thời, các thế lực thù địch tăng cường tác động “từ bên ngoài”, như
đòi Nhà nước Việt Nam phải đáp ứng ngay tiêu chuẩn về các quyền dân sự, chính
trị (tự do lập hội, tự do xuất bản báo chí tư nhân, hoạt động tôn giáo không
cần sự quản lý của Nhà nước,...) tương tự các quốc gia phát triển phương Tây.
Họ gắn dân chủ, nhân quyền với các vấn đề hợp tác phát triển về dân chủ, tôn giáo,
tiếp cận thông tin, và các hoạt động lập pháp, hành pháp, tư pháp,... đặc biệt
đòi dân sự hóa hoạt động lĩnh vực quốc phòng, an ninh, nhằm thúc đẩy phát triển
tối đa cái gọi là xã hội dân sự theo kiểu phương Tây. Họ móc nối và tìm
cách mua chuộc bằng tiền, hiện vật có giá trị để làm thay đổi tư tưởng,
dẫn đến “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong một số cán bộ, đảng viên, nhất là
cán bộ cấp chiến lược và cơ quan trọng yếu nhằm thay đổi đường lối, chủ trương
của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước theo hướng phủ nhận vai trò lãnh
đạo của Đảng, làm chệch hướng XHCN trong bảo đảm dân chủ, nhân quyền và quá
trình đổi mới đất nước nói chung.
Thứ bảy, kích động các cá
nhân, tổ chức trong nước tổ chức bạo động, bạo loạn và nhờ nước ngoài can
thiệp, quốc tế hóa vấn đề để mưu toan gây mất uy tín cho Việt Nam. Thí
dụ, trong UPR chu kỳ I (2009), II (2014) và III (2019), một số tổ chức phi
chính phủ thù địch người Việt và người nước ngoài có quy chế quan sát viên tại
Hội đồng Kinh tế và xã hội của Liên hợp quốc (ECOSOC), như Ủy ban bảo vệ quyền
con người cho người Việt Nam - VCHR, Tổ chức Đảng cấp tiến xuyên quốc gia -
TRP,... lợi dụng diễn đàn của Hội đồng Nhân quyền của Liên hợp quốc vu cáo Việt
Nam vi phạm quyền con người. Tăng cường trao giải cho các đối tượng
chống đối để tạo dựng “ngọn cờ” chống phá Nhà nước Việt Nam. Thông qua những
“ngọn cờ” này, họ kích động, lôi cuốn, tập hợp và phát triển lực lượng chính
trị đối lập theo kiểu “đa nguyên, đa đảng” ở nước ta. Chẳng hạn một biểu hiện
cho những luận điệu, phủ nhận thành quả về dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam là
những báo cáo của chính quyền Mỹ (Báo cáo về tự do tôn giáo, về buôn người và
về nhân quyền) và của một số tổ chức quốc tế, nhất là của HRW. Ngày 13-1-2021,
HRW công bố Báo cáo hằng năm với tiêu đề: “Phúc trình Toàn cầu 2021”, dài 761
trang, về đánh giá việc thực hành nhân quyền tại hơn 100 quốc gia. Trong đó bản
phúc trình này phê phán Việt Nam trong năm 2020 “tiếp tục vi phạm các quyền dân
sự và chính trị cơ bản một cách có hệ thống”, qua việc siết chặt quyền tự do
biểu đạt, tự do lập hội, tự do tôn giáo, chặn truy cập nhiều trang mạng, gây
sức ép buộc các công ty viễn thông phải gỡ bỏ các nội dung phê phán Đảng Cộng
sản và chính quyền... Thực tế thì đây không phải là lần đầu tiên HRW đưa ra
những thông tin sai trái như vậy để công khai chỉ trích Việt Nam và nhiều quốc
gia có chủ quyền khác.
Trước các luận điệu xuyên tạc, chống phá, vu cáo, phủ nhận thành
quả dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam, để tăng cường phản bác một cách hệ thống,
có lý lẽ cả về lý luận và thực tiễn.
Thúc đẩy, bảo vệ, bảo đảm quyền con người là quan điểm nhất quán,
xuyên suốt mọi đường lối chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước Việt Nam.
Nếu như Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên CNXH (Bổ sung,
phát triển năm 2011), Đảng Cộng sản Việt Nam đặt “Con người là
trung tâm của chiến lược phát triển, đồng thời là chủ thể phát triển. Tôn trọng
và bảo vệ quyền con người, gắn quyền con người với quyền và lợi ích dân tộc,
đất nước và quyền làm chủ của nhân dân”(4) thì Đại hội XIII của
Đảng xác định “Nhân dân là trung tâm, là chủ thể của công cuộc đổi mới, xây
dựng và bảo vệ Tổ quốc; mọi chủ trương, chính sách phải thực sự xuất phát từ
cuộc sống, nguyện vọng, quyền và lợi ích chính đáng của nhân dân, lấy hạnh
phúc, ấm no của nhân dân làm mục tiêu phấn đấu”.
Theo đó, phải kiên quyết đấu tranh chống các quan điểm, sai trái
thù địch, xuyên tạc, vu khống, phủ nhận thành tựu về dân chủ, nhân quyền ở Việt
Nam, cần thường xuyên nắm chắc tình hình, dự báo kịp thời mọi âm mưu, thủ đoạn
của các thế lực thù địch lợi dụng dân chủ, nhân quyền; từ đó đổi
mới nội dung, phương pháp đấu tranh, thực hiện nguyên tắc trong đấu tranh có
đối thoại, trong đối thoại có đấu tranh; đa dạng hóa các hình thức đấu tranh
nhưng không nên mở rộng, mà phải áp sát trực diện vào vấn đề cần phải đấu
tranh, đối tượng đấu tranh, nhằm chủ động, tích cực nhận diện, phê phán, phản
bác, ngăn chặn từ xa; xử lý công khai, minh bạch bằng pháp luật, trước hết đối
với những người cầm đầu, phù hợp với các quan hệ, nguồn lực liên quan trực tiếp
đến vấn đề đấu tranh và đối tượng đấu tranh nhằm kiên
quyết làm thất bại các âm mưu, thủ đoạn sử dụng dân chủ, nhân quyền như một
công cụ chống phá chế độ chính trị - xã hội để góp phần làm sáng tỏ và thực
hiện, phát huy nền dân chủ XHCN ở Việt Nam hiện nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét