Sau Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành
công, Việt Nam kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội; xây dựng
Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân
dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là hoàn toàn đúng đắn, phù hợp yêu
cầu của lịch sử.
Tuy vậy, các thế lực thù địch vẫn đưa
ra các nội dung xấu độc, các luận điệu gây nghi ngờ, đầy sự kích động. Trước những luận điệu phi lý, xuyên
tạc sự thật và phản động này, Nghị quyết Đại hội lần thứ
XIII của Đảng đã khẳng định: “Tiếp tục xây dựng, hoàn thiện Nhà nước pháp quyền XHCN do
Đảng lãnh đạo là nhiệm vụ trọng tâm của đổi mới hệ thống chính trị...”, đồng thời
xác định tầm nhìn, định hướng chiến lược, trong đó “nghiên cứu, ban hành Chiến
lược xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền XHCN Việt Nam đến năm 2030, định
hướng đến 2045”.
Có thể nói, xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam
dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản là quá trình đúc kết, kế thừa có chọn lọc tư
tưởng nhà nước pháp quyền trong lịch sử tư tưởng nhân loại; là sự vận dụng sáng
tạo quan điểm chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh về nhà nước kiểu mới
vào điều kiện hoàn cảnh cụ thể của đất nước; đồng thời được thực hiện xuyên
suốt trong tiến trình kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội,
kiên định con đường đi lên chủ nghĩa xã hội dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản
Việt Nam.
Nhà nước pháp quyền là phương thức tổ chức quyền lực nhà nước dựa
trên cơ sở pháp luật. Đó phải là một nhà nước tuân thủ nguyên tắc chủ quyền nhà
nước thuộc về nhân dân, thực hiện phân quyền, pháp quyền, dân chủ, tôn trọng
quyền con người và quyền công dân… Trên thực tế, không có các nguyên tắc của
nhà nước pháp quyền chung, áp dụng thống nhất cho mọi nhà nước nhà nước pháp
quyền cụ thể, mà là tùy thuộc từng quốc gia sẽ tổ chức thực hiện quyền lực nhà
nước theo nguyên tắc phân quyền hay tổ chức thực hiện quyền lực nhà nước theo thuyết
tam quyền phân lập… Vì thế, việc Việt Nam tổ chức thực hiện quyền lực Nhà nước
theo nguyên tắc phân quyền dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản/Nhà nước pháp
quyền xã hội chủ nghĩa chẳng có gì trái với nguyên tắc tổ chức của một Nhà nước
pháp quyền, dù không thực hiện tam quyền phân lập.
Trong Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân
dân, do nhân dân, vì nhân dân ở Việt Nam thì quyền và nghĩa vụ của công dân
không chỉ được pháp luật thừa nhận, tôn trọng, mà còn được bảo đảm thực hiện,
thúc đẩy trong khuôn khổ pháp luật; quyền con người, quyền công dân, sự bình
đẳng của mọi cá nhân không chỉ được khẳng định mà còn được bảo vệ, tôn trọng
trong việc thụ hưởng và phát triển, không có sự phân biệt đối xử. Những nguyên
tắc này không chỉ được khẳng định trong các bản Hiến pháp, mà còn được bổ sung,
điều chỉnh và ngày càng hoàn thiện, đảm bảo để mọi người dân đều được tôn
trọng, thụ hưởng, bảo vệ ngày càng đầy đủ hơn. Cụ thể, Chương “Nghĩa vụ và quyền lợi công dân”
đứng vị trí thứ hai trong Hiến pháp năm 1946; trong đó ghi rõ công dân Việt Nam
có các nghĩa vụ bảo vệ Tổ quốc, tôn trọng Hiến pháp, tuân theo pháp luật; công
dân Việt Nam có quyền bình đẳng trên mọi phương diện chính trị, kinh tế, văn
hoá, nhất là mọi công dân đều có thể tham gia vào chính quyền và công cuộc xây
dựng, bảo vệ đất nước…
Khoản 1 Điều 14 tại Chương II “Quyền con người, quyền
và nghĩa vụ cơ bản của công dân” của Hiến pháp 2013 ghi rõ: “Ở nước Cộng hòa xã
hội chủ nghĩa Việt Nam, các quyền con người, quyền công dân về chính trị, dân
sự, kinh tế, văn hóa, xã hội được công nhận, tôn trọng, bảo vệ, bảo đảm theo
Hiến pháp và pháp luật”. Đặc biệt, khoản 2 Điều 14 bổ sung nguyên tắc “Quyền
con người, quyền công dân chỉ có thể bị hạn chế theo quy định của luật trong
trường hợp cần thiết vì lý do quốc phòng, an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã
hội, đạo đức xã hội, sức khỏe của cộng đồng”. Đây không chỉ là sự phát triển,
ghi nhận quyền con người, quyền công dân so với các bản Hiến pháp trước, mà còn
là điều kiện để bảo đảm sự cân bằng, minh bạch trong mối quan hệ giữa Nhà nước
với con người, công dân phù hợp với các Công ước quốc tế về quyền con người mà
Việt Nam là thành viên cũng như hạn chế tối đa sự lạm dụng, tùy tiện quyền con
người, quyền công dân…
Phải khẳng định rằng: “Nhà nước pháp quyền xã hội
chủ nghĩa về bản chất khác với nhà nước pháp quyền tư sản là ở chỗ: pháp quyền
dưới chế độ tư bản chủ nghĩa về thực chất là công cụ bảo vệ và phục vụ cho lợi
ích của giai cấp tư sản, còn pháp quyền dưới chế độ xã hội chủ nghĩa là công cụ
thể hiện và thực hiện quyền làm chủ của nhân dân, bảo đảm và bảo vệ lợi ích của
đại đa số nhân dân. Thông qua thực thi pháp luật, Nhà nước bảo đảm các điều
kiện để nhân dân là chủ thể của quyền lực chính trị, thực hiện chuyên chính với
mọi hành động xâm hại lợi ích của Tổ quốc và nhân dân”. Do vậy, xây dựng Nhà nước pháp
quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân dưới sự
lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là nguyện vọng và sự lựa chọn của nhân dân,
phù hợp với xu hướng phát triển nhà nước trên thế giới, đã được Chủ tịch Hồ Chí
Minh và Đảng cân nhắc, vận dụng và triển khai phù hợp điều kiện cụ thể của Việt
Nam./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét